Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Thuychung'sBlog: BỊNH LẠ :D

Thuychung'sBlog: BỊNH LẠ :D:  Mụ gần đây muôn phần hãnh diện vì  đã gần như triệt tiêu được tật nóng giận mất khôn. Sáng đi khám bác sĩ sững sờ hỏi ... răng chị  sao ra...

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Lũ bội tình.

Bài hát gia tài của mẹ được Trịnh Công Sơn sáng tác vào năm 1965. Bài hát này bằng tuổi của mình. Hồi chơi trên blog Multiply cũng đã một lần viết về bài hát này. Bài hát nằm trong nhóm những bài hát nhạc phản chiến của Trịnh. 

Đã hơn 10 năm ngày mất của Trịnh Công Sơn, người nhạc sĩ tài hoa. Ông chết đi, nhưng gia tài âm nhạc đồ sộ mà ông để lại vẫn còn sống mãi với thời gian. https://www.youtube.com/watch?v=T5EZORls6MQ
Bài hát còn ám ảnh nhiều nhất trong các ca khúc phản chiến của ông là bài Gia tài của mẹ. Mỗi lần nghe bài hát như thấy những suy đoán và những nhận định của ông về thời cuộc, sao mà nó hiện thực đến kỳ lạ!? 
Chúng ta thường nghe nói sấm Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm và những luận giải về lời sấm này, cùng những trùng hợp khá lý thú với các sự kiện trong tương lai cũng như trong quá khứ.
Tuy nhiên, đối với bài hát gia tài của mẹ. Lời bài hát chỉ đơn thuần là những nhận định yếm thế về cội nguồn dân Việt, về nỗi buồn thân phận con người trong chiến tranh. Được viết bằng thứ ngôn ngữ phù phiếm, đẹp đến ngỡ ngàng. Trong chúng ta, khó có ai có thể phủ nhận ông là người viết ca từ hay nhất trong mọi thời đại của các nhạc sĩ Việt Nam! Dĩ nhiên là không dám so sánh với các nhạc sĩ tân thời giờ!
Ca từ trong những bài hát của ông vừa trong sáng, vừa biểu cảm, vừa như soi rõ thân phận mỗi con người cá nhân đơn lẻ. Bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể nhìn thấy mình qua ca từ của ông. Có lẽ vì thế, mà nhạc của ông được công chúng nhớ và hát nhiều nhất!? 
Ca từ trong bài hát gia tài của mẹ là ca từ mô tả khái quát lại lịch sử bi thương của dân tộc ta. Một dân tộc mà thân phận làm nô lệ cho giặc Tàu 1000 năm, nô lệ giặc Tây 100 năm và 20 năm nội chiến từng ngày!?  Có thể chính cái 20 năm nội chiến từng ngày này mà nhạc của ông đều bị cả hai phía cấm đoán chăng?
Nhưng điều đọng lại và đau đớn nhất trong ca từ mang tính dự đoán chính xác của ông là ở đoạn kết bài hát:“Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu Một trăm năm đô hộ giặc Tây Hai mươi năm nội chiến từng ngày. Gia tài của mẹ một bọn lai căng. Gia tài của mẹ một lũ bội tình.”
Có thể ngày ấy, khi bài hát này ra đời, người ta khó mà nhìn thấy Gia tài truyền kiếp và khốn khổ ấy của Mẹ!? Liệu có thế nào,“Gia tài của mẹ là một bọn lai căng”? ” Gia tài của mẹ là một lũ bội tình”?Nhưng rõ ràng, chính dân tộc Việt bi thương này đã và đang thụ hưởng cái gia tài đáng nguyền rũa ấy của mẹ từng ngày. Và hơn ai hết, trong mỗi chúng ta đều thấy và cảm nhận rất rõ rằng cả một dân tộc khốn nạn này đã và đang gánh vác gần cả trăm nay một gia tài buồn. Một gia tài đầy ứ một bọn lai căng và một gia tài nhung nhúc một lũ bội tình!?
Một bọn lai căng ấy trong gia tài mẹ đang ngày đêm ra sức tẩy não mỗi cá nhân chúng ta để có cùng chung ý thức hệ với chúng. Ý thức hệ xây dựng thiên đường XHCN dựa trên một thứ triết thuyết nhuốm màu bạo lực, xa lạ và đầy lai căng. Một thứ triết thuyết mà cả trăm năm nay nhân loại đang cố quên nó đi, đang cố chôn vùi nó,..bởi những “giá trị” lịch sử mà nó để lại chỉ là những trang sử đẫm máu và chứa đầy sự tàn bạo. Trang sử ấy đã từng được viết ở Ukraina qua nạn đói kinh hoàng được tạo dựng bởi Joself Staline. Đã từng được viết trong thời kỳ cải cách ruộng đất ở Liên Xô. Đã từng được viết trong cuộc cách mạng văn hoá ở Trung Quốc. Cải cách ruộng đất ở Việt Nam. Xây dựng XH cộng sản bởi Khờ Me Đỏ ở Campuchia năm 1975,….Và chúng vẫn còn đang viết ở Bắc Hàn, Trung Quốc, Cuba hay đang được manh nha viết bởi bác tài xe tải Venezuela,…
Điều tàn bạo, đáng khinh bỉ là thứ mực dùng để viết nên các trang sử “hào hùng”ấy lại luôn bằng máu của đồng loại.
Dường như chưa đủ cho sự lai căng, bọn lai căng ấy còn dã tâm dâng phần đất đai, biển đảo, chút gia tài bé nhỏ của mẹ cho kẻ mà dân tộc này từng ngàn năm đô hộ để được bảo hộ sự lai căng của chúng.
Song hành cùng với sự lai căng ấy là sự lên ngôi của một lũ bội tình. Khởi đầu, chúng sử dụng chiêu bài giành độc lập và giải phóng dân tộc khỏi ách đô hộ của chế độ phong kiến, của giặc Tây. Chúng đã tập hợp lôi kéo hàng triệu triệu người cùng chúng để làm nên những điều vĩ đại và to tát. Để rồi khi sự thành công nằm trong tay.
Chúng đã thay mặt nhân dân làm lãnh đạo và bắt đầu công cuộc nô dịch, quay lưng lại, phủ nhận mọi quyền lợi mà lẽ ra mọi người dân đều phải có khi tập hợp dưới lời hứa mỹ miều của chúng. Nào là tự do, công bình, bác ái. Nào là dân chủ gấp vạn lần dân chủ tư sản. Rồi thì ai cũng có cơm ăn, ai cũng được học hành. Nào là chính quyền của dân, do dân và vì dân. Nào là ai cũng được quyền bầu cử và ứng cử. Ai cũng được quyền tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do biểu tình,... và vân vân...
Thế nhưng tất cả những hứa hẹn đó với người tình đang si mê trong vòng tay ái ân chỉ là lời nói gió bay. Lời của kẻ phỉnh tình đang phỉnh dụ kẻ mù yêu.  
Kẻ mù yêu đó có phải là chúng ta-kẻ đã được hứa hẹn những gì đằng sau cuộc cách mạng dối lừa- Kẻ đã đồng cam cộng khổ cùng chiến hào, cùng chiến tiến-kẻ ngu ngơ, khù khờ phôi thai từ ruộng đồng, từ công xưởng, từ trường học, từ giai cấp tiểu tư sản, tư sản,...với lòng thành nhiệt huyết và đầy tham vọng. Tất cả những kẻ ấy-chính chúng ta tự nguyện đi theo tiếng gọi vì lòng tham về một ngày mai huy hoàng. Một ngày mai của cái được hôm nay là cái cùng san sẻ ngày mai!
Sự thể ấy-chỉ là phỉnh lừa, khi gã chủ chăn-còn chưa có đàn cừu trong tay hắn. Nay thì đàn cừu đã đông và lúc nhúc đang tập hợp trong đồng cỏ khô cằn, đang oằn lưng với roi vọt, đang kiên nhẫn bới từng gốc cỏ trơ xương gầy sau trận lũ ngôn từ của kẻ bội tình. 
Than ôi, Gia tài của mẹ. Gia tài dung chứa một bọn lai căng và một lũ bội tình. Giờ thì ai cũng hiểu, cũng thấy bọn chúng lai căng, bọn chúng bội tình.
Tiếc, vì quá say sưa chiến thắng phỉnh dụ phỉnh tình kẻ mù yêu mà chúng cứ ngỡ đàn hổ chúng chăn-còn mãi là đàn cừu thưở nao!?

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Chơi dao.

Nửa đêm, chuông điện thoại ở văn phòng thường trực TT reo ầm ĩ. Trợ lý anh Ba vừa trực điện thoại, vừa chơi game. Chẳng gì, dạo gần đây anh Ba nói chuyện điện thoại trực tuyến với các nguyên thủ tầm cỡ hơi nhiều. Nào là đàm thoại trực tuyến với trợ lý TT Hoa Kỳ. Gần đây nhứt, anh nhận cuộc điện thoại của TT Malaysia Ra Gip Na Dắc trao đổi về cái vụ mất tích bí ẩn của chuyến bay Mờ Hát 370. 
Tình hình kinh tế trong nước như cái chợ chiều, cũng phần nào do anh Ba bận làm nghĩa vụ quốc tế hơi bị nhiều chăng?Thôi kệ, dẫu gì nghĩa tử cũng là nghĩa tận. Vả lại vị thế nước ta trên trường quốc tế đang lên như diều gặp gió. Nên cái bổn phận sự quốc tế của anh ba có phần nhất bên trọng nhất bên khinh, dân tình cũng thông cảm và đồng thuận lắm lắm, phần nào nhờ báo chí cách mạng mà ra.
Gã trực điện thoại quốc tế nhìn lên bảng điện tử đường dây nóng thấy địa chỉ văn phòng Tổng Thống Nga nhấp nháy báo hiệu đèn đỏ.
Ngặt nỗi, hồi chiều chị ba có bật mí cho gã. Tối nay chú làm ơn đừng đánh thức anh ba. Nếu có điện thoại chi, chú cố sắp xếp hẹn vào sáng mai nha! Chị sẽ thưởng hậu hỉnh cho chú. Nói xong chị ba cười bí hiểm.
Chuông diện thoại dồn dập réo, trò chơi game vào hồi gay cấn, bỏ ngang là game over ngay, phải chơi lại lần đầu. Phần chị ba dặn hồi chiều làm gã rối tung mù cả lên. Phần, bỏ nhỡ cuộc gọi quan trọng, mai chúng nó gọi lại than phiền, đường dây nóng chi mà lạnh như Xi Bê Ri, bỏ bu chứ chẳng chơi. Thời buổi này chạy hụt hơi mới có chỗ thơm tho hưởng sái. Nghĩ xong, gã miễn cưỡng đến cái điện thoại chết tiệt đang reo nhấc máy.
- Alo, Văn phòng TT Thủ tướng xin nghe.
- Tôi, TT Pú Tìn đây. Cậu làm ơn nối máy cho tôi gặp anh Ba gấp. Mịa, Cờ Rưm bỏ phiếu xong rồi. Tui cũng đã công nhận sự độc lập của Cờ rưm mà hổng thấy anh Ba lên tiếng ủng hộ là sao? Lập trường thiếu nhất quán thì đừng có trách.
- Dạ, xin chào ngài TT Pú Tìn, Ngài có khoẻ không ạ!? Xin chúc mùng Cờ Rưm giành độc lập thoát khỏi tay phát xít Ucraina! Xin chúc mừng thành công của ngài. Anh Ba tụi em đang mơ ạ! Cần gì ngài cứ trao đổi với em. Sáng mai em báo cáo lại, anh Ba sẽ gọi điện thoại trao đổi với ngài vào sáng mai ạ!
- Làm chính trị chứ có làm tiên tri đâu mà mơ với màng. Đêm nay mà không gặp thì đừng có trách vì sao tui vô tình. Nghe thế gã trợ lý lắp bắp:
- Dạ dạ...xin ngài vui lòng đợi. E sẽ cố đánh thức anh ý dậy hầu chuyện ngài. Gã vội vã lao đến ngự phòng anh Ba rụt rè nhấn chuông. Ngay khi ấy, tiếng chị Ba ỏn ẻn vọng ra:
- Tôi dặn gì chú hồi chiều, chú quên rồi a!? Anh Ba đang ngủ. Thiệt là lũ nuôi ong tay áo! Gã định đáp lại, chợt nghe tiếng anh Ba hổn hển tiếp lời. 
- Có chuyện chi quan trọng mà chú gọi anh giờ này? Dạ, có ngài Pú Tìn cần gặp gấp ạ. Nghe tiếng Pú Tìn cần gặp. Anh Ba vội vã mặc cái quần sọt, lao như tên bắn ra khỏi ngự phòng. Bỏ mặc chi Ba đang trong tư thế Ê Và.
- TT nước vệ xin nghe! Í lộn, Em Ba Tũng đây. Đêm hôm khuya khoắt, hẳn có điều chi hệ trọng phiền anh cần tham vấn đến ngu ý thằng em!? Gã Pú Tìn đáp:
- Chú sướng hỉ, việc nhà, việc nước chú đảm khoẻ nhể!? Chợt Pú Tìn đổi giọng.
- À, cái vụ Cờ rưm xong rồi mà hổng thấy chú đánh tiếng chúc mừng hay ủng hộ chi cà!? Chú còn 5 con Ki Lô chưa nhận đó. Việc sáp nhập Crưm thiệt là tốn kém. Sắp tới cần nhiều thứ phải chi. Chú coi lại chuyện tiền nong thanh toán mấy con Kí Lô thế nào nhé! Nghe nói bên quân đội bán cho chú chậm trả? Còn mấy chục con Su nữa thì phải. Mọi chuyện tuỳ chú xử sao cho phải đạo. Thôi chú mần tiếp đi. Hy vọng sớm nhận được phản hồi từ anh Ba nhé!
Nói xong, gã Pú Tìn cúp máy. Anh Ba thẩn thờ nghe tiếng dập máy, như tiếng nổ con Su đâm vào vách núi khi bay biểu diễn ở Sing dạo nào.

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Chết dưới tay "đồng đội"!?

Trên Tuổi Trẻ có bài, xem link dẫn bên dưới:
Anh Vũ Quang Chương chỉ huy trưởng nhà giàn DK1/6 (Phúc Nguyên) bị chết vì sập giàn trong cơn bão số 8 đêm 12/12/1998. Đây là cơn bão khá yếu, chỉ đạt cấp độ 6, tốc độ gió chỉ tầm vào khoảng (39 - 49 km/h) (http://www.thoitietnguyhiem.net/CSDLBao/CSDLbao.aspx) . Bão số 8 đổ bộ vào bờ biển nước ta ngày 14 tháng 12 năm 1998, từ Bình Định đến Ninh Thuận. Cơn bão có tên quốc tế Faith. Khi đổ bộ vào nước ta đã suy giảm thành áp thấp nhiệt đới và tan biến vào ngày hôm sau. Bão chủ yếu gây mưa lớn nên kéo theo hiện tượng sạt lở đất nghiêm trọng, khiến 40 người chết và mất tích. Ước tính thiệt hại khoảng 15 triệu USD. Trước khi đổ bộ vào VN, cơn bão này đã quét qua Philippines làm 8 người chết và mất tích(theo Wikipediahttps://www.google.com.vn/url?sa=t&rct=j&q=&esrc=s&source=web&cd=2&cad=rja&uact=8&ved=0CDsQygQwAQ&url=http%3A%2F%2Fen.wikipedia.org%2Fwiki%2F1998_Pacific_typhoon_season%23Typhoon_Faith_.28Norming.29&ei=IM8jU5Ec0euTBbWmgKAB&usg=AFQjCNFludvaANNpomLwi_eXrKIfjHKtRA&sig2=TJjFrjp-3pYPSOo_AbC5nw )
Từ các thông tin trên có thể nói rằng cơn bão số 8 không nguy hiểm lắm cho các nhà Giàn xây dựng trên các đảo ở Trường Sa. Bởi vì thông thường các nhà giàn xây dựng trên biển đều có thể chịu được các cấp bão lớn từ cấp 12 trở lên. Bởi không ai có thể nhân danh sự nghèo đói, lạc hậu mà cất nhà giàn như cái nhà chòi yếu ớt giữa biển khơi làm công tác canh giữ chủ quyền biển đảo. 
Như vậy chuyện nhà giàn DK1/6(Phúc Nguyên) bị sập trong cơn bão số 8 năm 1998 có thể nói là do chất lượng xây cất của các đơn vị công binh thời đó quá yếu kém, hoặc vả là xây dựng mà không tính toán đến khả năng chịu đựng các yếu tố thời tiếc khắc nghiệt trên biển Đông, nhất là vào các mùa biển động? Ngoài ra, một yếu tố kinh điển không thể không xem xét đến đó là sự tham nhũng kinh hoàng trong các đơn vị xây dựng công trình của Bộ Quốc Phòng, Bộ Công An?
Tham nhũng trong chế độ này rải đều khắp các lĩnh vực. Lĩnh vực nào trọng yếu, bảo vệ sự an nguy của Đảng, của chế độ thì lại càng khủng khiếp hơn nữa. Bởi đơn giản một điều, họ chẳng hề biết sợ ai, ngoài nỗi sợ mình còn không nằm trong hệ thống để và được chia chác trên "gia tài của mẹ, cái gia tài chỉ là một rừng xương khô". 
Điều này là hoàn toàn có thật, hiện đã và đang diễn ra kinh hoàng trong nội bộ quân đội và công an. 
Chúng ta thường thấy việc thanh tra chỉ diễn ra trong lĩnh vực dân sự và kết quả thanh tra này đều được công bố trên báo chí của Đảng. Có thể các thanh tra này về mặt hiệu quả là chưa đạt (nhìn qua vụ cưuTTT chính phủ Trần Văn Truyền thì rõ), nhưng ít nhiều cũng cho người dân đại khái nắm được những bí mật giường chiếu của tham nhũng.
Tuy nhiên, điều đặc biệt là chưa bao giờ nhà nước dám thanh tra công khai các hoạt động kinh doanh, cũng như mua sắm công của quân Đội!? Cũng có thể, các hoạt động thanh tra có diễn ra nhưng là thanh tra của QĐ và CA, rồi xử lý nội bộ lẫn nhau. Người dân hầu như không thể nắm được những gì đang diễn ra trong lỗ đen đó! 
Từ trước đến nay ta có bao giờ nghe nhà nước công bố bất kỳ vụ thanh tra nào có liên quan tài chính đến CA và QĐ? Phải chăng, để đảm bảo sự tận trung của lực lượng vũ trang QĐ-CA nên nhà nước và Đảng ta không dám làm cho mấy ảnh mếch lòng?
Rõ ràng qua vụ sập nhà giàn Phúc nguyên năm 1998, người ta chỉ nghe nói về các hành động quân tử, nghĩa hiệp trước khi chết của anh Chương, nào là lo cho đồng đội an toàn, thu gom tài liệu, rồi là quấn cờ đỏ sao vàng vào người trong lúc nhà giàn sụp đổ!?  Rồi thì báo chí nhào vô thêm mắm, dặm muối về cái chết " anh hùng". Mục đích là làm sao cho độc giả mũi lòng, ai cũng ngậm ngùi xúc động mà quên đi nguyên nhân dẫn đến cái chết đáng ra không có này!?
Tự do suy tưởng thì vậy thôi. Cho dù cái suy tưởng ngu ngốc, ảnh hưởng đến sự tận trung của QĐ-CA, cũng chả sao!