Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Vừa hợp tác vừa đấu tranh!


Hai vợ chồng nhà nọ, vốn dân Miệt Thứ sống thời Pháp thuộc. Ngày nọ đám lính Lê Dương đi càn, lùng sục cả làng dân Miệt thứ. Bọn chúng đi đến đâu là cướp bóc, đốt phá đến đó. Nhà có chó heo, lợn gà chi chúng cũng lùng, cũng bắt cho kỳ hết. Đàn bà con gái coi còn được mắt, chúng đè hiếp ráo. Rủi thay con vợ của anh nông dân vốn đẻ ba lứa nhưng cũng còn được mắt. 
Vừa nghe ngoài ngỏ có tiếng xì xồ của bọn tây. Anh chồng leo tót lên mái nhà nằm run như cầy sấy, im thin thít. Chị vợ quýnh quáng, chạy không kịp bị thằng tây bắt được đè hiếp hì hụi. Thằng chồng nằm trên mái nhà nhìn thấy con vợ bị hiếp chả dám lên tiếng. Bỏ mặc con vợ bị thằng tây hành hạ trước mũi mà chẳng dám hó hé gì!
Hiếp xong con vợ thằng tây bỏ đi. Đợi khi đám cướp đi xa, anh chồng mới rón rén trườn khỏi mái nhà xuống đất. Chị vợ phần thì nhục, phần thì đau vì nhìn thấy thằng chồng hèn mạt thò lỏ mắt nhìn bỏ mặc nàng ê chề trong vòng tay lạ. Vừa kéo quần, vừa sửa lại mái tóc bù xù, vừa khóc rưng rức. 
Chẳng nói chẳng rằng, anh chồng xán cho chị vợ bạt tay, mồm chửi: "đồ đĩ rạc. ĐM tây nó hiếp mày sướng lắm hả?"
Chị vợ càng ấm ức khóc to. " Tây nó hiếp, ông thấy mà không cứu. Đã thế còn đánh vợ nữa là sao?"
Anh Chồng bức bối đáp. "ĐM mày. Tây hiếp tao không trách. Trách là trách cái tội mày mỗi lần thằng tây giã chày trên sóc Bombo là mày cứ ưỡn mình lên là sao?"
Đã hèn còn ngu, chị vợ đốp chát. "Bộ ông mù sao không thấy thằng tây nó đè tui xuống bụi xương rồng. Mỗi lần nó hiếp là đám gai đâm vào phần lưng, mông. Không ưỡn người lên chịu đau mà được à?" Chị vợ gào to.
Tây nó hiếp thế mà không vừa hợp tác vừa đấu tranh để còn giữ cái mạng cho ông à!?
Ối trời ơi! Ông ơi là ông! Hỏi đéo gì mà ngu thế ông ơi!!!!!!