Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Người đàn bà kỳ lạ!


Nếu có dịp nào đi từ Tiền Giang về Sài Gòn, mời bạn ghé quá quán cơm Ngọc Mai đầu đường cao tốc Trung Lương Sài Gòn, Quán bình dân thôi, giá cả vừa phải, đồ ăn tươi ngon, nêm nếm theo lối miền tây hơi nhiều đường, thực khách đa dạng, công nhân, tài xế xe tải đường dài, quan chức,..
Điều đáng nói là quán này có một bà lão độ chừng 60-70 kiếm sống ở đây Nếu bạn ghé vào tầm buổi trưa từ 11-12 giờ sẽ thấy bà. Trên đầu bà bao giờ cũng có cái nón là đội sùm sụp che mặt người, Khoác trên mình manh áo gồm nhiều miếng vải vụn ghép lại.
Bà lão dáng gầy nhom nhưng khá nhanh nhẹn. Mỗi khi có thực khách vào ăn cơm, bà sẽ đi lòng vòng các bàn ăn để chờ khách quăng xương xuống và nhặt nhạnh lại cho vào túi nylon. Sau khi đã nhặt đủ số lượng xương thịt vịt, xương heo, xương cá bà sẽ ra gốc cây cao bụng gần đó và bắt đầu lôi ra mớ thực phẩm ngồi nhai ngấu ngiến.
Điều kỳ lạ là nếu có thực khách nào thấy ái náy mua cho bà một suất cơm hay sớt cho bà một đĩa cơm bà sẽ lắc đầu từ chối ngay. Có lần vào quán, khi thấy hành động nhặt đồ ăn khách vứt đi, mình bới một tô cơm, gắp cho bà cái đùi vịt và đem đến nhưng bà từ chối và nói " Cơm ấy là của chú, chú hãy giữ lấy mà ăn, cảm ơn chú tôi không ăn đâu. Phần thức ăn tôi kiếm được đủ rồi, không phiền đến chú!"
Cho dù bạn có cố nài nỉ kiểu gì bà cũng không lấy, rồi bà cứ tiếp tục đi vòng quanh các bàn. Có khi vừa nhặt được miếng cổ vịt người ta vừa vứt đi, bà vừa phủi bụi cát bám vào miếng xương vừa đưa lên miệng gặm ngon lành!
Quan sát bà lão trông không thấy gì là tâm thần cả, nhưng không hiểu vì sao khi cho thức ăn bà lại từ chối. Có lần cho bà 100 ngàn. Bà ngạc nhiên nhìn, rồi bảo "Chú làm công nhân trông cũng nghèo, thôi chú cứ giữ tiền đó mà xài, tôi không lấy đâu!" Năn nỉ dữ lắm bà mới chịu cầm nhưng miệng không lúc nào ngớt cảm ơn.
Hôm qua trên đường về nhà, bắt gặp hình ảnh một ông lão già tần ngần đứng cạnh bọc quýt thái người ta vứt ngoài đường, Ông lão nhìn cái túi, nhìn xung quanh rồi cúi xuống mở cái bọc quýt ra lựa từng trái một. Trái nào còn tươi ngon ông lão bỏ vào cái túi vác vai.
Hai hình ảnh này khiến liên tưởng đến một câu nói khá hay: "You have succeeded in life when all you really want is only what you really need" Tạm dịch : "Thành công trong đời bạn chỉ đến khi những gì bạn thực sự muốn sở hữu là những gì mà bạn thực sự cần"
Khốnn thay ở xã hội ưu việt này, những kẻ ăn trên ngồi trốc muốn nhiều hơn nhưng cái mà chúng cần vì lòng tham vô đáy. Biết bao giờ chúng biết cuối xuống đống phân người mà chúng vừa ị ra  nhặt lấy linh hồn đem rửa ráy, để cho những người dân như bà lão ở quán Ngọc Mai, ông lão ven đường không còn cuối xuống nhặt nhạnh thức ăn người khác bỏ đi!?

Không có nhận xét nào: