Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Má thích tụi bay rồi đó!


Tết này má nằm viện suốt vì tuổi già sức yếu. Được cái tụi bay cũng nhớ má mà đến thăm liên kỳ hồi trận. Rồi có thằng làm thơ ca ngợi má nữa chứ! Thiệt đất nước mình người người làm thơ, nhà nhà làm thơ. Toàn thơ thứ dữ không bay. Quả không ngoa khi xứ người phong tặng xứ ta "cường quốc thơ" . Hôm rồi má nghe có con gi bên hội nhà thơ qua Mỹ làm ngày thơ mà bọn Mỹ bu nghe thiệt là ham. Thôi bay coi tìm cách quảng bá thơ ca ra thế giới. Làm sao mà khi chúng nó đọc thơ ta là thấy tâm hồn Vịt dưới sự lãnh đạo của Đ, của BH lúc nào con người cũng thông tuệ như nhà thơ bay nhé!
Ôi bay bày vẽ chi cho má ngại hết sức. Thằng tư Tịt bên mặt trận tổ quốc thì biếu má hộp yến sào Xẻo Quýt, con bảy Hâm hội phụ nữ tặng má mấy chai dầu thơm, thằng tám than bên ngành điện tặng má mấy túi quà toàn là đồ ngoại không nhe, thằng ba xẻ làm bên dầu khí tặng má mấy hộp thực phẩm chức năng,...đồ thiệt là nhiều, má vui lắm bay!
Hôm nay đông đủ thế này mà kể chuyện thời xưa cho các con nghe. Sở dĩ thỉnh thoảng tụi bay thăm tao là tao biết bay muốn gì rồi! Mỗi lần má kể câu chuyện bay nhớ kêu con Ba hấp làm bên thông tin ngồi với má, đặng ghi chép lại mấy tư liệu để dành cho thế hệ mai sau có cái mà biết ngày xưa cha ông ta đánh giặc Mỹ như thế nào nha!
Năm nay má nằm viện có chín ngày hà. Được cái chiều nào cũng có mấy đứa làm bên đoàn phường ghé dắt má đi chơi, ngồi ghế đá công viên hóng gió. Mà tính má bay biết rồi, có gì là cứ cho con cháu hết. Ba cái quà tụi bay tặng tao chất đống đó có dùng gì đâu, thôi thì thằng, đứa nào ghé dắt má đí dạo má đều cho chúng tất. Đứa chai dầu thơm cô gái Sài Gòn, đứa hộp bánh Bibica,...vậy mà chúng hăng hái như đi nghĩa vụ quân sự vậy đó!
Một điều làm má vui trong mấy ngày nằm viện là dạo này thấy thanh niên quýnh nhau nhập viện thấy mà ham. Hoà bình rồi tao sợ đứa nào cũng lo làm giàu, không còn thích đánh nhau mà má đâm lo bay à! Nước mình có được độc lập tự do, có cơm ăn áo ấm là cũng nhờ ơn đảng chỉ dạy cách đánh nhau, nhờ ơn BH đi học cách đánh nhau rồi về sáng tạo, áp dụng vào thực tiễn con người Việt mà đánh nhau thế nào cho hiệu quả. Má bay đây  được danh hiệu BMVNAH là nhờ động viên cho con cái đi đánh nhau mà có! Đẻ bao nhiêu đứa má đều cho chúng đi đánh nhau hết.
Ba đứa chết vì mìn, một thằng ăn đạn, hai thằng bị mocchê bay xuống hầm lúc trồn càn. Chết hết nghĩ cũng buồn bay à. Dẫu gì cũng còn đỡ hơn con Thông già xóm má. Con của mụ ấy đi lính nguỵ cũng chết hai ba đứa. Hoà bình phe ta thắng nhìn cái mẹt con mụ ấy thấy hổng ưa gì đâu bay. Chính quyền có ai thèm ghé nhà cái lũ nợ máu cách mạng đâu. Đã thế cái nghĩa địa giành chôn đám tử sĩ nguỵ còn bị giải toả thiệt là vui trong bụng. Hôm giải toả biết bao là hài cốt mà thân nhân cái lũ nguỵ chết ấy, phần thì trốn đi sau giải phóng phe ta vào, phần thì lo sợ này nọ nên xương cốt bị đào bới lên hết. má là má căm thù lũ chúng nó lắm bay. À cái vụ nghĩa trang tử sĩ nguỵ ở BH bay để cho hoang phế má thấy hả lòng hả dạ lắm bay!
Kỳ này kỷ niệm 40 giải phóng miền nam bay nhớ làm to to cho tao ưng cái bụng nhe! Nhớ ca ngợi chiến thắng này là chiến thắng vĩ đại, Chiến thắng đã giúp giải phóng đất nước ta thoát khỏi ách đô hộ của đế quốc Mỹ thay thế bằng ách đô hộ mới của Đảng ta! Úi xí lộn, dạo này già cả lãnh đạo mà tao cứ nói ách đô hộ không hà! hé hé hé...má cười văng cả miếng trầu đỏ lồm, thiệt ớn ghê á!
Má vui nhứt là tết nhất lễ lạt bay vào thăm má, tặng quà ì xèo. Đã thế còn xây nhà tình thương cho má nữa chớ. Còn cái mụ Thông ấy nhà cửa buồn hiu, có ma nào thèm thăm đâu, thiệt hả dạ hết sức. Ai biểu ngu theo nguỵ chi, hí hí hí...Má vui hết sức bay.
Má khoái mỗi lần đám giỗ ba bay tụi bay về cúng kiến, quà bánh thiệt là hoành tráng. Còn nhà mụ ấy thì nhang khói lặng lẽ đìu hiu, đáng đời ai biểu theo phe thua chi há bay! Chưa hết đâu bay rồi nào còn ưu đãi này nọ nữa chớ. Ưu đãi cho BMVNAH thi đại học được cộng điểm, ưu đãi khám chữa bệnh, tàu xe, máy bay. Mỗi lần lễ lớn đóng áo dài ngồi hàng ghế danh dự xem diễu binh, diễu hành, đi thăm mả BH, ra thăm thủ đô, gặp lãnh đạo hồi xưa trốn hầm nhà má thiệt là tự hào.
Nhớ cái vụ ưu đãi thi đại học má mắc cỡ hết biết! Hồi xưa đào hầm, lo đẻ con cho cách mạng nên má có học hành chi đâu, giờ bay biểu má thi đại học thiệt ngại quá!
Bốn mươi năm mà bay còn ca ngợi phe ta tài giỏi, phe địch ngu làm cho chúng nhục dài dài thiệt là bay giỏi, má ngưỡng mộ hết sức! Đất nước mình mạnh được như hôm nay là nhờ các con lãnh đạo vinh quang. Dân chúng chỉ còn biết vui chơi chăm lo đi đền chúa miếu mạo. Lễ hội nào cũng chật ních người! Con nhang, con đèn đông vui ầm ĩ. Quan chức nhà mình chỉ lo cầu thăng quan tiến chức. Má khoái nhất là cảnh thanh niên thời đại BH tranh giành ấn phết,...đánh nhau thiệt là hãnh diện gì đâu.
Thanh niên trai tráng là phải biết thể hiện cơ bắp lẫn nhau, đánh nhau giành gái, đánh nhau va quẹt xe, đánh nhau vì bất cứ lý do nào,...vầy tụi đế quốc nó mới sợ chứ!
Nhân cái vụ đánh nhau thời nay má nhớ vụ thằng tư Ngổ chết hồi năm 67. Hồi đó cái làng của má cũng yên bình! Lộn xộn lên từ lúc má nuôi giấu cán bộ đi B. Nhà má nuôi thằng Bảy ốm. Cả ngày chỉ ở trong hầm, Tối mới ra ngoài, lâu lâu thấy nó tụ tập bàn bạc gì đó. má có hỏi nó bảo tụi con làm cách mạng, lập kế hoạch đánh bọn Mỹ-Nguỵ Thằng Tư ngổ là đứa con thứ ba của má. Hồi lúc sống với má nó hiền gì đâu bay!
Hôm thằng bảy ốm cán bộ đi B rủ nó đi quăng lựu đạn trong rạp hát ngoài thị xã về trốn trong hầm nhà má! Má hỏi thằng nhỏ đâu vậy mà nó nói con đi có một mình thôi. Sáng hôm sau má đi chợ thấy người ta nói có đứa con nít ném lựu đạn giết dân thường bị quân cảnh bắn chết! Vào nhà xác mới biết là thằng tư Ngỗ. Thiệt cái thằng nói dóc ghê á! Thằng Ngỗ con má thích thằng bảy ốm vì cái tài tuyên giáo của nó. Nó nói như rót mật vào tai thằng nhỏ. Lúc đó thằng tư mới có 12 tuổi có biết gì đâu, Thằng bảy ốm xúi nó vào ném, nó đứng ngoài. Ném xong thằng bảy ốm bỏ thằng nhỏ dzọt mất. Thằng nhỏ chạy không kịp bị quân cảnh bắn chết!
Hồi xưa mấy thằng cán bộ đi B thằng nào thằng nấy nói dóc tổ mẹ. Chuyện thằng Ngỗ chết rành rành ra đó mà nó cũng kể công là của nó. Chuyện tụi bay nói dóc riết rồi lan sang cả xã hội cùng nói dóc thiệt vui. Mà thôi nói dóc cho đời thêm màu hồng. Tụi bay dạy con nít nói dóc vì tụi bay là tổ sư nói dóc. Má hồi xưa cũng khoái nghe tụi bay tuyên huấn. Đánh Mỹ xong nước mình sẽ giàu như Liên Xô, như Cuba. giờ thấy giàu chưa bằng Liên Xô nhưng giàu hơn Lào, Cu ba, hơn thằng khỉ đột Mugabe má cũng mừng lắm rồi! Chắc từ từ rồi giàu hơn Mỹ mấy hồi. Tụi bay kiên định xây dựng nước ta giàu mạnh bằng con đường đi lên XHCN. Mà lên XHCN thì tiến lên thế giới đại đồng CS phát triển là chắc ăn như bắp. Lúc đó tài sản ê hề, ai muốn xài gì cứ mà xài. Má lúc đó chết, tụi bay nhớ làm cái mả to to cho má vui nhe! Nhớ nhờ giáo xư VK viết câu đối táng lên mộ má luôn thể!
Anh hùng đôi khi cũng là sự may mắn và hèn nhát há bay! Thằng tư chết ngu, má trở thành BMAH, Thằng bảy ốm hèn nhát sống làm quan to cũng là nhờ biết sử dụng người. Chuyện dân chúng đánh nhau cũng giống chuyện con má chết vậy bay há! Hồi xưa đánh nhau vì nghe lời khỉ,  thời nay đánh nhau cũng vì mấy cái trò khỉ nốt. Được cái khỉ quánh nhau thành ra xã hội khỉ. Xã hội có thành khỉ mới có CNXH nha bay!

Không có nhận xét nào: