Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

Gã điên.


Gã đen đúa, bẩn thỉu, buồn bã đi vô định một hành trình ngắn ngủi từ nhà máy Mỳ Vị Hương Tố hướng về Bờ sông Vàm Thuật gần chân cầu Cụt. Gã lầm lũi cuộn người trong chiếc áo sơ mi màu trắng cọc tay đổi màu cháo lòng sậm. Vận chiếc quần short màu đen bạc thết bụi đường đã lâu không giặt giũ. Mái tóc dài chấm vai, xoắn lấy khuôn mặt u hoài, vô cảm với thế giới ồn ã của buổi sớm mai đầy khói bụi đường.
Trên vai gã khoác cái bao tải cũ kỹ cũng tợ dáng người gã. Vừa đi, gã vừa quan sát chung quanh trong mỗi bước chân thường nhật từng chiếc lá vàng rơi, mảnh gổ thải vứt chỏng chơ, vài chiếc dép cao su, cành cây khô.,..Tất cả trong tầm thấy của gã đều được nhăt nhạnh nhét đầy vào bao tải. Một buổi sáng bận rộn lập đi lập lại như một thời khoá biểu chán ngắt được gã hành thiền trong khổ hạnh.
Với gã, thế giới xung quanh của gã chỉ có những gì gã đang nhặt lấy. Với gã, con người lao xao ngoài phố kia chỉ đơn thuần là những chuyển động vô nghĩa. Trong cái thế giới mà loài người đang sống để huỷ diệt ấy. Sự tuyệt giao như là điều tương ngộ mà gã sở đắc được qua một lần vụn vỡ một mối tình? Với gã, mọi ánh nhìn, lời nói chẳng còn giá trị gì khi mà ngôn ngữ được sử dụng cho những mục đích hèn hạ, sự lừa dối hơn là thông điệp gửi đến sự chân thành và tình yêu thương!
Sáng nay người quan sát thấy gã đang đốt những vật dụng mà gã vừa nhặt được khi hành thiền. Gã thường đốt đi những thứ nhặt được trong buổi sớm mai. Những ngày nắng hanh khô vàng, đám cháy dường như ít khói hơn nhường cho ngọn lửa huỷ diệt mạnh hơn, nhanh hơn thiêu cháy ước muốn đốt bỏ đi phần cặn bã mà gã nghĩ nó như là điều cần thiết giúp gã thanh tẩy chút bụi trần tình ái!?
Ngày mưa sụt sùi, ngọn lửa âm ỉ, còi cọc, le lói thập thò trong đám khói dầy đặt. Bằng tất cả sự chú tâm để sự cháy hoàn hảo. Gã kiên nhẫn lật từng chiếc lá hong khô trong khói ám vàng, kiên nhẫn hơn tìm kiếm mảnh cao su còn cháy thừa của ngày hôm trước để đưa vào ngọn lữa giúp cho sự cháy bùng sáng hơn.
Khi tất cả đã bùng thành ngọn lửa to, gã mới yên tâm lầm lũi bỏ đi mà chẳng có khi nào đoái hoài nhìn lại thành quả xoá bỏ quá khứ của mình-Một sáng hành thiền đốt cháy của gã.
Hôm qua cũng ở con đường đó, nó bất chợt nhìn thấy một người đàn bà đang kiên nhẫn, diệu dàng nói gì đó với gã bên đám cháy đầy khói. Bỏ mặc người đàn bà với đôi mắt dẫm lệ, đang cố vỗ về an ủi gã, gã vẫn cứ chậm rải khêu ngọn lửa cháy như thường lệ. Cái thế giới của gã dường như đã không còn dấu ấn của đàn bà, không còn ngôn ngữ của giao tiếp. Mà thay vào đó là thứ ngôn ngữ im lặng của kẻ tỉnh thức!?
Bà đưa bàn tay vuốt từng sợi tóc loà xoà che khuất khuôn mặt âm u của gã, nhặt từng chiếc cỏ úa bám vào vai áo gã, nói gì đó yêu thương với gã, Thức tỉnh gã,...bằng tất cả tình thương kỳ lạ nhưng dường như vô nghĩa.
Tình yêu là sợi dây duy nhất đã từng đưa gã gắn kết với xã hội loài người. Và để rồi một lần đứt gãy đã đẩy gã vĩnh viễn xa rời xã hội loài người. Cái xã hội mà trong đó con người sống với nhau chỉ để chung tay huỷ diệt ngôi nhà chung duy nhất.
Lần vụn vỡ ấy đã biến gã thành kẻ khùng vô cảm, kẻ hâm dại khờ.
Hẳn đã nhiều lần có những con người "bình thường" như người đàn ba hôm qua muốn chữa trị cho gã, kéo gã về với thế giới 'bình thương" của loài người?
Phải chăng cái thế giới mà chúng ta sống là bình thường sao? Chúng ta nhân danh phát triển để tàn phá môi trường sống. Nhân danh một chủ thuyết để rồi đẩy một dân tộc, một đất nước vào tận cùng của khổ đau và lệ thuộc. Nhân danh một tình yêu ảo vọng ngu ngốc nào đó để lừa mị những chú cừu,... Và như vậy những nơi điều trị tâm thần có phải là đưa người bình thường hoà nhập với xã hội điên đảo này chăng?
Gã có làm cho trái đất này nóng hơn không. Nhu cầu ăn uống của gã có cần phải nuôi giết nhiều động vật có nhiều kháng sinh và chất cấm tăng truỏng trong chăn nuôi không?
Gã đã đi ra khỏi thế giới điên loạn của loài người nhờ một lần tình yêu tan vỡ, để tìm về cội nguồn vô ngã. Và tất nhiên kẻ điên đang quan sát kẻ điên cùng một đồng cảm hoài vọng trong u buồn!