Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

Đảng ta vĩ đại thật!

Nghiên cứu các hiện tượng xã hội là thuộc tính phát triển của xã hội ưu việt của ta. Gần đây xã hội xôn xao vì báo chí của ta đưa con số thống kê có hơn 6200 trường hợp nhập viện là do bụp nhau. Bụp nhau vì ba xị đế, bụp nhau vì nhìn đểu nhau, bụp nhau vì gái, bụp nhau vì va chạm nhẹ trên đường lưu thông, bụp nhau vì tranh giành ấn, hoa tre ở các lễ hội,... Trong hơn 6200 ca nhập viện có hàng chục ca đã ra đi mãi không về, hàng ngàn ca chấn thương từ nặng tới tàn phế, để lại cho gia đình và xã hội bao nỗi tâm tư. Tuy nhiên đứng dưới góc độ và quan điểm triết học Mac-Lênin thì đây chỉ là hiện tượng "mâu thuẫn biện chứng" trong các cộng động dân cứ với nhau. Và Mâu thuẫn biện chứng này chỉ là các mặt đối lập ."Mặt đối lập là những mặt có những đặc điểm, những thuộc tính, những tính quy định có khuynh hướng biến đổi trái ngược nhau tồn tại một cách khách quan trong tự nhiên, xã hội và tư duy. Sự tồn tại các mặt đối lập là khách quan và là phổ biến trong thế giới. Theo triết học duy vật biện chứng của Engels thì tất cả các sự vật, hiện tượng trên thế giới đều chứa đựng những mặt trái ngược nhau. Ví dụ như: Trong nguyên tử có điện tử và hạt nhân hay trong sinh vật thì có sự đồng hoá và dị hoá, trong kinh tế thị trường có cung và cầu, hàng và tiền. Những mặt trái ngược nhau đó trong phép biện chứng duy vật gọi là mặt đối lập". Và chính sự tồn tại khách quan và phổ biến đó sinh ra chuyện quýnh nhau mà thôi!
Kỳ thực, chuyện quýnh nhau này tồn tại từ khi đảng ta ngày càng quang vinh và vĩ đại. Đảng ta Càng quang vinh và vĩ đại chừng nào thì quýnh nhau do mâu thuẫn biện chứng càng tăng cấp số nhân chừng ấy!
Một câu hỏi quan trọng cần đặt ra để giải toả lo âu cho Đảng ta đó là "chúng nó quýnh nhau như vậy có ảnh hưởng gì cho sự đảm bảo cầm quyền vĩnh viễn của đảng ta không?" Thay cho câu trả lời truyền thống, tôi xin đưa ra một hình ảnh thú vị để đảng ta xoa tay cười xoà! Một bàn tiệc đang ăn nhậu rôm rả, bên dưới bàn tiệc có dăm bảy con chó đang kiếm xương. Vô tình thực khách nào đó quăng mẫu xương thừa. Dzà thế là alê hấp, bầy chó đói sẽ nhao vào tranh giành mẫu xương đó. Gây ra hiện tượng ầm ĩ bên dưới gầm bàn. Tuy có vài thực khách hoảng sợ hay bị chó cắn nhầm vào ống quyển, nhưng không sao, lũ chó sẽ lại bị ai đó dùng ghế phang cho chúng chạy nháo nhào. Bàn tiệc trở về trạng thái ban đầu, mọi người lại xúm xít vào ăn như chưa hề có sự chia ly! 
Cách lý giải này cho thấy cái mâu thuẫn biện chứng ấy chỉ có giữa lũ chó với nhau mà không phải giữa lũ chó và đám thực khách sành ăn. Hay nói một cách cụ thể hơn. Việc bụp nhau trong xã hội ta chỉ là mâu thuẫn biện chứng giữa người dân với nhau chứ giữa người dân và sự lãnh đạo tài tình của đảng ta không hề có. Hay nói cách khác, hiện tượng mâu thuẫn biện chứng và sự lãnh đạo vĩnh viễn của đảng ta là hai mặt đối lập thống nhất cùng tồn tại và phát triển. Tuy nhiên trong quan điểm mới về cách hiểu ta có thể thấy đây chỉ là mâu thuẫn không cơ bản hay còn gọi là mâu thuẫn thứ yếu.

Căn cứ vào tính chất của các quan hệ lợi ích, có thể chia mâu thuẫn trong xã hội thành mâu thuẫn đối kháng và mâu thuẫn không đối kháng.
  • Mâu thuẫn đối kháng là mâu thuẫn giữa những giai cấp những tập đoàn người, có lợi ích cơ bản đối lập nhau. Như là: Mâu thuẫn giữa nông dân với địa chủ, giữa vô sản với tư sản....Nước ta hoàn toàn không có mâu thuẫn này
  • Mâu thuẫn không đối kháng là mâu thuẫn giữa những lực lượng xã hội có lợi ích cơ bản thống nhất với nhau, chỉ đối lập về những lợi ích không cơ bản, cục bộ, tạm thời. Việc phân biệt mâu thuẫn đối kháng và không đối kháng có ý nghĩa trong việc xác định đúng phương pháp giải quyết mâu thuẫn. Giải quyết mâu thuẫn đối kháng phải bằng phương pháp đối kháng.
  • Nhìn vào hơn 6200 ca vào viện vì bụp nhau và dựa vào quan điểm triết học Mác_Lenin ta hoàn toàn có thể kết luận rằng đó là mâu thuẫn không đối kháng. Đấy chỉ là mâu thuẫn giữa những lực lượng xã hội có lợi ích cơ bản thống nhất với nhau, chỉ đối lập về những lợi ích không cơ bản, cục bộ, tạm thời. Ví như việc chém nhau giành gái về cơ bản là vì lợi ích cục bộ, vung gậy cướp hoa tre, vung dao trong lễ hội đả cầu, cướp phết,...chỉ là của những người có lợi ích cơ bản thống nhất với nhau về mặt tâm linh!
  • Từ khi Đảng ta cầm quyền độc tôn và vĩnh viễn, xã hội ta đã tận diệt giai cấp tư sản, giai cấp địa chủ. Toàn xã hội chỉ còn lại hai giai cấp, đó là giai cấp Đảng và giai cấp nhân dân. . Đây là hai giai cấp đại diện cho hai tập đoàn người có lợi ích cơ bản hoàn toàn không đối lập nhau. Đảng lãnh đạo được nhân dân đồng tình. Nhân dân nguyện tiến bước dưới cờ Đảng quang vinh! Đảng ta chẳng có tài sản gì hết ngoài tài sản 3 triệu đảng viên trung thành và các cán bộ nòng cốt giữ vai trò cố vấn trung thành cho đảng ta dù đã về hưu như Long Đứt Mạch, Trần Văn Tuyên Truyền, Lê Khả Phiêu diêu,...Các đồng chí đã ngày đêm ngồi trong những ngồi đền mẫu của Đạo thiên đường ta nghiên cứu, lý luận về sự trường tồn của Đạo ta. 
  • Sự đấu tranh thường xuyên của các mặt đối lập làm cho mâu thuẫn được giải quyết. Từ đó dẫn đến việc sự vật cũ bị mất đi, sự vật mới ra đời thay thế. Sự vật mới ra đời là kết quả phủ định của cái cũ. Điều đó cũng có nghĩa là sự phủ định là tiền đề, điều kiện cho sự phát triển liên tục, cho sự ra đời của cái mới thay thế cái cũ. Đó là phủ định biện chứng.
  • Điều đó cho chúng ta thấy rằng những mâu thuẫn không đối kháng xảy ra trong quá trình đấu tranh liên tục làm cho cái mạnh tồn tại, cái yếu tất yếu bị diệt vong. Tợ như hai kẻ quýnh nhau giành gái, tất yếu có thằng tử vong, có thằng tồn tại dù ôm đầu máu chẳng hạn thì cũng chỉ hai cá thể ấy biệt diệt vong. Nhưng Đảng lãnh đạo cái xã hội sinh ra những cảnh lộn xộn ấy cứ mãi quang vinh và vĩ đại. Và phủ định ấy là phủ định kế thừa vậy! Cái xã hội ấy ngày càng phát triển kế thừa trên nền tảng sự hung hãn. Tức là cái cũ không mất đi mà  ngày càng được cũng cố và phát triển không ngừng
  • Kết luận việc xã hội ngày càng đại loạn vì quýnh nhau chỉ làm tiền đề cho sự lớn mạnh không ngừng của đảng ta. Dân chúng có thể xôn xao khi nhìn thấy ngôi đền Taj Mahal của đồng chí Long Đứt Mạch xây tặng người tình, hay cụ Khiêu Vũ vít má hoa hậu hôn chùn chụt,... đó chỉ là thuần tuý xôn xao mâu thuẫn của thói GATO trong tâm lý những kẻ có cùng lợi ích cơ bản thống nhất nhau về cái sự ham giàu, hám gái thâu ợ!
  • May mắn thay trong xã hội mà giai cấp nhân dân của những kẻ nghèo, văn hoá thấp chỉ lo đánh nhau. Kẻ giàu văn hoá lùn lo làm giàu. "Trí thức gục đầu trong bia rượu, thi nhau bốc phét để quên hèn". Giai cấp đảng lo vơ vét hưởng thụ, nhưng kỳ thực không là mâu thuẫn đối kháng thì tiền đồ của Đạo thiên đường ngày càng xáng lạng là lẽ đương nhiên vậy!
  • Hy vọng mỗi năm con số thống kê các ca đánh nhau nhập viện ngày càng tăng, thiệt là hồng phúc biết bao!  

Con Tư Khùng.


Tình hình biển Đông có gì mới không bay? Dà, vẫn ổn định má à! Ổn định là thía nào, đâu bay kể má nắm sơ tí tình hình thời sự cái nè? Dạo này má già rồi, da mồi, tóc bạc, lại kèm thêm cái vụ điếc lác nữa, thiệt tình là má không biết gì nhiều, chỉ nghe đâu tụi Mỹ hồi con đánh nó cút, giờ phản đối vụ ni ầm ĩ lắm! Mà kể cũng lạ nhe! Chuyện Biển Đông là chuyện nội bộ nhà mềnh mà sao cái bọn sen đầm cuốc tế cứ thích chỏ mỏ vào chi bay!? Chuyện quốc gia biển đảo là chuyện chủ quyền của nát ta. Bay không lên tiếng thì thôi, hà cớ gí lũ Mỹ nó lên tiếng thay?
Hay giờ bay kết thân với nó nên mới ra nông nỗi. Bay làm gì thì làm phải nhớ công ơn bác Mao chứ! Không có bác ấy làm giề có Điện Biên Phủ, có thành công cải cách ruộng đất năm 1953, có lương khô cho chúng bay ăn mà đánh thắng Mỹ thiệt là tưng bừng,...Tao là tao nhớ mấy thằng hồi trốn trong hầm nhà tao nó bảo thế. Nó còn bảo nhờ thành công cách mạng của bác Mao mà chúng con giờ có VNDCCH thiệt là vĩ đại. "ngày BH hấp hối, cả một đoàn y bác sĩ Mao qua chữa trị hết sức là hoành tráng, nhưng vì sức khoẻ yếu quá nên BH không qua khỏi.
Giờ má ra đó mà xem, trên thế giới có ai xây cái mả to như mả BH nước mình đâu. Đã thế còn ướp xác như các vị vua Ai Cập xưa!."
Tao thương chúng bay nên mắng yêu thế! Nhưng cũng lo vì cái bọn thế lực thù địch nó cứ chửi bay ra rả. Hôm qua com Hai Hô làm bên thông tin  nó bảo tao " Má ơi, tụi phản độn g nó chửi mấy chú lãnh đạo nhà mình dữ lắm đó má! Mà không hiểu sao toàn dân một lòng nguyện đứng dưới cờ Đảng quang vinh mà sao dân chúng chửi nhiều thía!?" Nó còn nói "dân chúng nổi can qua là mấy trự nhà mình chui hầm, chui cống không kịp đó má!"
Bay coi con Hai hô nó nói có đúng không? Má lo quá bay!? Ừ má bảo cái này nghe nè. Bây coi thỉnh thoảng kêu lính lác về tu bổ mấy cái hầm hồi xưa má nuôi giấu cán bộ đi nha! Lâu rồi không có tu bổ chi, nhỡ có biến chui vào đó sao đặng! À mà nhắc tụi nó nhớ mở rộng mấy cái miệng hầm ra to to chút! Nhìn tướng thằng Bảy tâm tư , thằng Giàng vé số, con bảy Phóng dao,....má thấy thằng nào con nấy mập ú ụ hà!
Nhìn tụi bay má nhớ chuyện nuôi heo hồi xưa phổng phao, tăng trong thấy ham bay!  Miệng hầm hồi đó làm bé như lổ chó, tụi bay thằng nào thằng nấy ốm nhách như cọng mì nghe có động là biến nhanh lắm. Giờ có biến chui vào đó sao lọt bay!? Có điều mà cũng lo lắm bay. Miệng hầm càng to càng khó che giấu! Bay coi ăn uống chi cũng kiêng khem cho nó giảm cân tí! Phục phịch quá, nội cái chuyện chay không cũng đứt hơi rồi!
Hôm rồi có thằng Long Đứt Mạch về kêu người sửa lại cái hang. Hôm hoàn thành xong má xuống tham quan. Trời đất ơi, hầm trốn giặc mà nó xây to như cái cung điện cõi âm. Phòng tiếp khách còn đặt cả ngai vàng, lại còn xây thêm cái phòng ngủ với cái long sàng dành cho con vợ mài lá liễu mới của nó . Nhìn con vợ nó cái mặt dâm dâm ghê bay! Hồi xưa cái ngữ này mà xuống hầm thì chắc chẳng thằng nào ló mặt lên đâu! Nói xong má phun cái bã trầu cười khùng khục. Với tay kéo ống quần bánh ú chùi mép, rồi quét lên cái cột nhà, thấy mà gớm ghiếc!
Làm cách mạng giờ thằng nào thằng nấy đỗ đốn ra. Già cúp bình thiết rồi mà thằng nào cũng còn ham đèo bồng lắm. Mà thôi hồi trước bay cực quá, giờ cụp lạc cho bỏ những ngày khốn khó.
Bỗng dưng má trầm ngâm, "nhắc chuyện gái gú của tụi bay thời nay mà nhớ chuyện con Tư khùng nhà Bảy rách. Con tư hồi đó dễ thương hết sức. Cũng ba cái vụ đưa cơm cho cán bộ trốn hầm mà mang tiếng chữa hoang, thiệt tội! Nó giờ cứ lang thang đầu trên xóm dưới đòi con, khi khóc, khi cười. Đêm về nó ra cái hầm hồi xưa đứa con nó chết ngồi khóc thảm thiết! Khóc xong, réo thằng Tư Rỗ ra chửi không còn chi!
Giải phóng rồi, má nghe nói thằng Tư Rỗ làm to lắm. má có bảo nó bay coi về đưa con Tư khùng đi chữa trị, nó cứ bảo công việc cách mạng bận, rồi lẫn như chạch. thiệt là đám vong ân!
Hôm con Tư khùng đẻ được non tháng, có một đoàn y bác sĩ Mỹ về khám bệnh cho dân làng. Thằng Tư Rỗ nó bảo để con ném lựu đạn giết bọn Mỹ lập công dâng BH nhân ngày giỗ BH. Má chửi nó. "Đây có phải là bọn Mỹ ác ôn đâu mà bây làm ẩu?" Vậy mà nó cứ nhất quyết không nghe.
Sau khi quăng lựu đạn vào đoàn y tế Mỹ, bọn Mỹ nổi điên đi càn quét tìm cái đám du kích ác ôn để diệt. Dân làng sợ quá trốn hết. Con Tư ôm thằng nhỏ vào trốn trong cái hầm có thằng Tư rỗ đang run cầm cập như cầy sấy, mặt cắt không còn hột máu. Nhìn cái mặt nó má giận lắm! Đánh giặc thì phải đánh thằng có súng. Đàng này người ta về chữa bệnh cho con nít mà nó cũng không tha! Làm thế khác nào bọn Mỹ nó nói dân làng mình vong ân bội nghĩa! Cái vụ Mỹ lai hồi xưa cũng thế. Tụi bây toàn chơi trò mượn dao giết người! Núp trong dân rồi bắn lén ra. làm tụi nó nổi điên quay lại giết dân làng thiệt là đâu lòng quá!
Dưới hầm phần nóng, phần ngột ngạt tối thui thằng nhỏ khóc hung lắm. Nghe tiếng thằng nhỏ khóc thằng Tư Rỗ càng thêm lo sợ bị bọn Mỹ phát hiện. Nó bảo" Thôi Tư giết thằng nhỏ để bảo vệ cho cán bộ" Con Tư nghe thằng Tư Rỗ nói thế nó hãi lắm. Vừa nhìn đứa nhỏ, vừa nhìn thằng Tư Rỗ cái mặt ác ác gì đâu.
Ác cái, thằng nhỏ càng lúc càng khóc tợn. Thằng Tư càng lúc càng sợ hãi thúc con Tư giết thằng nhỏ càng hăng. "Nếu Tư nhất quyết vì chuyện riêng mà để cán bộ bị địch bắt thì tui phải hành xử theo lệnh!" Vừa nói nó vừa nhìn con Tư Hăm doạ. Con nhỏ sợ quá, hai dòng nước mắt chảy dài trên má. Xong nó lấy tay kéo vạt áo lên để lộ bầu vú căng tròn đầy sữa trắng muốt . Thằng Tư Rỗ nhìn cặp vú con Tư nuốt nước miếng đánh ực.  Bằng động tác của người mẹ đầy yêu thương và đau khổ, nó áp cái miệng nhỏ xíu đang khóc ngằn ngặt của thằng bé vào bầu vú của mình, thằng nhỏ ẩy ra vì ngộp, không nói không rằng! Thiệt trong đời má chưa từng thấy cảnh nào thê lương, khủng khiếp như thế!
Cứ thế con Tư ghì cái đầu thằng nhỏ chặt vào bầu vú của nó. Ép  mũi, miệng thằng nhỏ vào bầu sữa đã từng nuôi sống nó và cũng là nơi nó phải chết! Thằng nhỏ mới đầu còn giẫy giụa dữ lắm, cặp chân nhỏ xíu của nó càng lúc càng yếu dần . Bất chợt thằng Tư Rỗ chồm qua giữ đôi chân thằng nhỏ. Con Tư Giận dữ gạt phắt ra!? Không khí trong hầm dường như vón cục lại chỉ còn tiếng khục khục tuyệt vọng, tiếng đôi chân yếu ớt của thằng nhỏ sột soạt trên tay áo má nó, tiếng những con người hèn nhát thở gấp. Tiếng khóc con Tư uất nghẹn vì cắn chặt môi ghìm tiếng khóc đau đớn, máu chảy thành dòng từ miệng nó, ướt đẫm lưng thằng nhỏ!
Sau trận càn, con Tư ôm thằng nhỏ đi khắp làng vừa cười vừa khóc. Nó cứ khư khư ôm giữ thằng nhỏ không chịu để ai đem thằng nhỏ đi chôn. Dân làng buột phải ùa vào trói tay nó để giật lấy đứa bé giờ đã lạnh ngắt!
Con Tư khùng luôn từ cái đận ấy! Suốt ngày lôi tên BH, thằng Tư Rỗ ra réo. Má nghe đâu nhờ cái vụ trên mà thằng Tư rỗ được tặng bằng khen và được kết nạp Đảng luôn đó!
Lâu lâu má nhắc chuyện cũ cho bay vui. Giờ giải phóng rồi, mà con Hai Hô nó nói dân chửi bay giống như con Tư khùng chửi thằng Tư Rỗ hồi đó, má thiệt là lo quá! Bay coi ăn ở sao cho dân bớt chửi tí! Hồi đó má còn khoẻ, còn che giấu tụi bay được. Bay coi, giờ còn có bao nhiêu BMVNAH nữa đâu mà làm chuyện ấy! Có biến, chắc có nước tụi bay trốn đỡ trong nhà chứa của má mì bay thôi tụi con à!