Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Chống ai cũng thắng, riêng chống "ta" có thua!!!?

Hồi xưa "chống" Pháp "chống" Mỹ mấy cụ nhà mình cũng đấu tranh này nọ trong tù rồi tuyệt thực. Ví như cụ Vĩnh, cụ Chênh, cụ Tố Hữu nhà thơ ở nhà tù lao Bảo thập niên 40 hồi cái đận chống Tây đội Hoa , đội Liên. Cơ khổ cái dân Việt ni. Chống mà không đội một ai vào thay có nước mà ăn mày, bởi có lực có tài quái chi mà chống với đỡ. Xuôi cho cái, đội ai nhè đi đội thằng Hoa là đời đen như mỗm chó, tiền đồ sáng lạng như đít chảo...đun củi ướt, ám đầy mụi than. Thành đen càng đen tợn.
Thời buổi này nói chuyện đội Hoa của ta khi xưa chống Tây, chống Mỹ cần gì chứng minh. Coi cách ứng xử với bọn cướp Tàu cũng đủ hiểu. Nợ đầm đìa ra đó. Hôm thì đang ngủ với vợ nó sang đòi hiếp cũng nhịn. Bữa thì con mình đang bơi trong ao nhà nó đuổi để cho con nó một mình một ao cũng im thin thít. Xây dựng cơ nghiệp chưa xong nó đòi nợ ngay cái cù lao Hoàng phố cũng chả dám nói gì. Thậm thụt viết công hàm trao luôn!
Vay chi vay của đám ma cô nặng lãi, trả cả đời cũng không hết.
Hồi nớ cụ Tố nhà ni tuyệt thực mới có năm sáu ngày đòi cải thiện chế độ lao tù bọn tây nó đáp ứng ngay. Chứ nếu không, kéo dài như bác CHHV thời nay hổng chừng có bài thơ ẩm thực về cách ăn cá chột nưa hay đã xanh cỏ từ lâu rồi. Có còn đâu bài thơ với thẩn lưu cho hậu thế học và phân tích mệt bỏ bu!
Sở dĩ mà không kéo dài được như bác CHHV là vì thời chống tây thể tạng mấy bác ốm lòi xương nên nhịn đói quá tuần, chết chắc. Ngẫm bọn tây ác như văn học nô tỳ mô tả thế kia mà cũng còn nhân đạo chán!?
Bây giờ kháng chiến chống Pháp, Chống Mỹ "thành công một chân", quay ra ác với dân còn hơn cả bọ thực dân cũ mới cộng lại. Sở dĩ nói thành công một chân là vì trong tư thế chống cái chi cũng phải có chân trước chân sau thì thế chống nó mới mạnh. Xui là nhè chống chân sau lại dựa vào vũng lầy thằng Tàu nên bây giờ chân sau còn kẹt mãi rút không ra.
Tụi Tàu vốn tính tình thật thà, thấy mấy tay vinh quang nhà mình thò một chân sang nó lấy xích khóa lại luôn, thậm chí cả đổ bê tông để chôn chân vĩnh viễn, nên bây giờ nói năng chi cũng phải kín tiếng, dòm rước ngó sau. Kẻo nó nổi đóa đòi cưa chân.
Có thời tưởng đã rút được chân về nhưng rồi nghèo đói lại thích chơi ngông, làm ít ăn nhiều, vừa làm vừa phá. Càng làm càng nghèo nên tiếp tục quay lại thò một chân sang Tàu tìm chỗ trụ mà chống tiếp.
Chuyện này ai cũng thấy nhưng chẳng ai dám nói, Bác Vũ dám, thậm chí còn kiện cái tay thò chân sang Tàu.
Chúng bắt bác vì cái tội phá hoại tình hữu nghị Việt-Tàu, chỏ mỏ vào việc riêng của chúng. Bỏ tù bác, đối xử nhẫn tâm với bác. Bác phản dối chúng bằng tuyệt thực đòi cải thiện lao tù, đòi quyền con người,...
Rút kinh nghiệm cái "hèn" của Tây, Mỹ chúng làm ngơ và chờ bác thua, hoặc chỉ có chết. Hơn 20 ngày trôi qua bác đã không ăn gì, chỉ uống nước lã cầm hơi!
Không biết liệu bác còn cầm cự bao lâu. Liệu chúng ta còn có một tia hy vọng nào đó từ lòng nhân đạo của Đảng ta, nhà nước ta của dân do dân và vì dân, dẫu đó là một người dân không yêu cái mà Đảng đang yêu!?
Đức phật Thích Ca hồi xưa trong con đường đi tìm sự giải thoát ngài cũng tìm đến tuyệt thực như là một chân lý giải thoát nhưng thất bại. Khi một người đàn bà đi ngang nhìn thấy thân thể tiều tụy của ngài sắp chết. Bà đỡ ngài dậy và cho ngài uống sữa dê. Từ đó ngài ngộ ra chỉ có sự sống mới có cơ hội để tìm thấy chân lý giác ngộ.
Ngày nay CHHV đang đối diện với cái ác và người đã ngộ ra chỉ có tuyệt thực và ý chí bất khuất mới làm cho cái ác sụp đỗ dù cho sinh mạng của người còn hay mất!

Tuồng tích yêu của gã khốn!


Ngày càng nhiều có những gã có tuồng tích yêu điên khùng bị đem ra xử công khai trước bàn dân thiên hạ. Nhẹ thì cũng vài chục năm tù. Nặng hơn thì chung thân khổ sai, hoặc án tử hình. Cứ mỗi lần những gã khốn ấy ra tòa báo chí có dịp tung đám phóng viên viết bài đăng báo vào cuộc phân tích mỗ xẻ về cái sự khốn ấy. Báo lá khoai thì khai thác ở khía cạnh ly kỳ và tàn bạo của vụ án đến từng ngóc ngách nhỏ nhất của sự kiện. Nói chung là miễn càng ly kỳ, rùng rợn giật gân càng nhiều càng tốt, miễn sao câu view, câu khách thu quảng cáo, bán được nhiều báo là ổn. Đám báo tự nhận mình lớp chiếu trên thì phân tích động cơ nào đó thuộc về tâm lý rồi kết luận đưa ra báo chí để nhằm cảnh cáo, răn đe,..Thậm chí lấy đó, những phát hiện từ bên trong nội tại của vụ án như là một bài học kinh nghiệm khiến cho ai còn có ý định hành xử tương tự phải đắn đo!
Tuy nhiên trên tất cả cái gọi là phát hiện và các chi tiết ly kỳ đó những hành động yêu và muốn sở hữu đối tượng yêu bằng mọi giá cứ mỗi ngày mỗi nhiều lên mà không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có dấu hiệu giảm xuống. Nó tương tự như câu chuyện giảm tai nạn giao thông của tay Thăng. Chủ trương quyết liệt chống tham nhũng. Càng đề ra nhiều biện pháp, giải pháp nhiều chừng nào thì số vụ việc tham nhũng và người chết lại càng tăng tương ứng chừng đó!?
Vậy liệu còn có câu hỏi thú vị khả dĩ nào cần đặt ra cho câu chuyện những kẻ yêu hành xử mất cả chì lẫn chài thế kia? Liệu còn có khía cạnh tâm lý nào mà chúng lám cái chuyện thất nhân tâm là thế? Có hay không thần tượng nào mê hoặc, bao trùm và phủ bóng ảnh hưởng lên nhân cách người đời hết sức mạnh mẽ những kẻ bất học hay hữu học chi cũng bất tri kỳ lạ?
Đến đây người ta cũng tự hỏi phải chi những chuyện đại khái như vậy chỉ xảy ra ở nhóm người thất học? Tất nhiên là không phải thế rồi!
Thực tế cho thấy tình yêu bất khả tri ấy đã và đang hiện diện trong mắt những kẻ bất khả tri nhưng có cái thấy của lòng tham vô độ.
Điều đáng sợ của chúng là được sự trợ giúp của bạo lực. yêu hay là chết.
Những gã yêu bất khả tri nhưng có sự trợ giúp của bạo lực ấy đang yêu một tình yêu bóng đỗ suốt máy chục năm qua. Cảm hứng tình yêu đó được truyền dụ qua nhiều thế hệ học tập bằng con đường chỉ có tin và không nghi vấn.
Từ đó tạo dựng một thế hệ những con người hành xử dựa trên lòng tham và ý muốn chiếm hữu bằng mọi giá. Xem những giả định và luận lý, bài toán của kẻ quyền lực là đúng bất chấp mọi nghiệm thức giải, mọi minh chứng thực nghiệm đúng.
Trên hết mọi điều khiến kẻ ác không sợ cái ác là vì kẻ ác ở tốp trên chưa bao giờ phải trải qua sự trừng phạt, cho dẫu là trừng phạt bằng công cụ pháp lý hay sự trừng phạt của lương tâm!?
Tiếc thay ngày còn có quá ít những kẻ thấy nhưng dám chỉ trích, những kẻ chỉ trích nhưng không thấy,..bởi chỉ vì quá sợ hãi bạo lực của chúng. Sự sợ hãi khiến chúng ta tạo dựng riêng cho mình một hành lang để đi và yên ngủ khi dùng ngôn ngữ. Chúng ta hài lòng vì cách kiếm sống ấy. Yên ổn khi nhìn gia đình chúng ta hạnh phúc trong tạm bợ và chẳng thể nào biết điều bất hạnh tất yếu gì sẽ nhào vào chỗ những người thân yêu của chúng ta trong tương lai?
Sự sợ hãi vì kiếm cơm khiến chúng ta làm cho kẻ ác ngày càng thỏa mãn vì đắc chí, đồng thời giúp cho xã hội vốn tàn tệ này ngày càng tàn tệ hơn bởi vì càng nhiều cái ác nảy sinh do sự sợ hãi nuôi dưỡng chúng!
Ngày nào còn nhũng kẻ yêu bằng công cụ hỗ trợ của bạo lực và bất khả tri tồn tại thì ngày ấy còn đó những kẻ yêu cuồng. Kẻ yêu cuồng chỉ muốn đối tương bị yêu ngoan ngoãn đi theo và phục tùng chúng vô điều kiện.
Bởi thực tế cho thấy chẳng có một điều luật nào kìm cương chúng ngoài con tim đầy tham vọng. Bất hạnh thay cho chúng ta những kẻ ác to đầu ấy vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thứ pháp luật do chính chúng vẽ ra và làm sợi dây trói buộc những ai dám can đảm từ chối thỏa mãn tham vọng yêu điên khùng của chúng!
Tòa án của chúng hôm nay xử chung thân một người vì cái chết của một người. Nhưng đồng thời cái tòa án khốn kiếp của những tay thẩm phán dùng ma túy ấy cũng đã xử chúng ta chung thân khổ sai- những đối tượng được yêu vì cuồng yêu của một nhóm người muốn nhưng có trong tay khẩu súng của bạo quyền.