Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

"Đứa con hoang đã trở về nhà!?"



Hiểu và tôn trọng những giá trị chân thật của lịch sử là điều hết sức cần thiết cho từng cá nhân, cho mỗi dân tộc và cho bất kỳ lãnh đạo quốc gia nào! Hiểu lịch sử và tôn trọng tính chân thật của lịch sử như là xem lịch sử như một tấm gương phản chiếu chân dung, hình diện của mình để mà có những bước đi kế tiếp, hay sửa mình cho phù hợp với diện mạo mới cần thiết cho một thời đại mới cũng như một nơi chốn mới mà trong đó chúng ta hiện diện. Quên lịch sử, xem thường lịch sử, chối bỏ chân diện mục của lịch sử, vẽ viết lại lịch sử theo ý đồ của mình,...giống như thay vì xem gương sửa tướng, chỉnh lại diện mạo, nhìn thấy mình trong đó thì đập gương đi vậy. Thậm nguy hơn nữa là xem lịch sử như một công cụ tuyên truyền, ca ngợi, tôn vinh mình lên chín tầng mây xanh, lúc đó lịch sử chẳng còn có ý nghĩa hay bất kỳ giá trị tư tưởng nào nữa mà lịch sử đã trở thành thứ thuốc phiện tự mình đầu độc mình dài lâu và đầu độc dân chúng chỉ trong một thời khắc nhất định! Bởi thứ thuốc phiện được bào chế từ những nhà giả kim thuật tư tưởng ấy chỉ phê về hình tướng và ngôn ngữ mà chẳng có chút giá trị thực chất nào cả!
Lịch sử xã hội loài người cho thấy chả có chế độ, đảng phái nào mà chẳng có sai lầm. Có những sai lầm dẫn đến mất nước, dẫn đến đời sống dân chúng điêu linh tàn tạ. Có chế độ tồn tại trên bạo quyền, có chế độ tồn tại trên công bằng bác ái. Có chế độ xây dựng trên nền tảng dối trá, bằng máu của đồng loại, bằng những trợ lực từ bên ngoài,...Tuy nhiên tất cả những cái thuộc về lịch sử đó được ghi lại và lưu truyền bằng văn bản chính thức hoặc phi chính thức nhưng nó vẫn thuộc về lịch sử. Cho dù chế độ hiện tiền có cố tình che giấu hay bưng bít thì nó vẫn sống và thậm chí còn sống mạnh mẽ hơn cả vạn lần thứ sử chính thống dối trá dược lưu truyền qua sách vở.
Nhà nước này, Đảng phái này-đang thống trị dân ta hiện đang tồn tại trên nền tảng dối trá cùng với thứ lý luận thiếu cơ cở thực tiễn. Nhưng chẳng hề chi, bởi để đảm bảo cho điều tồi tệ tồn  tại và sống tàn ác kéo dài thì họ có cái gọi là công cụ chuyên chính vô sản. Thực tế đấy là công cụ bạo lực. Thứ công cụ phi nhân tính, bất chấp đạo lý, bất chấp lẽ công bình bác ái. Bất chấp quyền con người, bất chấp mọi thứ mà họ đã cam kết để ngõ hầu đè bẹp bất kỳ ai, bất kỳ tổ chức nào lên tiếng chỉ trích chúng.
Sự thật luôn như là ánh mặt trời. Có bàn tay nào đủ lớn để che bầu trời soi sáng ánh mai vào mọi ngóc ngách của sự sống? Dưới ánh sáng Sự thật rồi sẽ phơi bày ra mọi thứ. Sự thật luôn là thứ chân lý bất khả tư nghì, rồi sẽ cho chúng ta thấy ẩn đằng sau cái gọi là sư thật mà Đảng phái này, nhà nước này vẽ ra còn có đất sống?
Đảng đã làm mọi cách để tiến hành cái gọi là cuộc cách mạng chiến tranh giải phóng dân tộc từ hai bàn tay trắng. Đảng thừa hiểu với vốn liếng bằng không ấy thì buôn chính trị chỉ là trò chơi không tưởng! May thay cái thời kỳ nghiệt súc ấy Đảng đã và đang có người bạn đồng hành chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội đang như phong trào thời thượng của thuở ấy! Cơ hội ngàn vàng là đây. Nắm bắt cơ hội ấy đã cho đảng cái vận hội thống lĩnh thiên hạ và bắt đầu hành trình trượt dài trong lừa dối. Tiếc thay chẳng có sự viện trợ giúp đỡ nào trên tinh thần quốc tế vô sản vô tư lợi cả. Chỉ có cái nghĩ của Đảng là ngây thơ và vô tư sai lầm dẫn đến một tương lai đất nước một lần nữa lệ thuộc ngàn năm!?
Có thể Đảng phủ nhận hoàn toàn thứ lịch sử tồi tệ mà do chính mình tạo ra đó, hoặc vả là không thấy cái mình đã và đang phạm sai lầm dẫn đất nước đến một tương lai đổ nát và đen tối ngày hôm nay!? Không sao, âu đó cũng là lẽ thường tình! Đảng chung qui chỉ là nhóm nhỏ những con người có một trí năng giới hạn. Thời đại ấy với tầm nhìn ấy của những anh nông dân mắt toét là lẽ đương nhiên! Cái mà Đảng không thấy đã có dân chúng thấy. cái mà Đảng ngỡ là quang vinh thì dân chúng thấy nó nhục nhã. Cái mà Đảng nghĩ nó muôn năm thì dân chúng nhìn thấy trong đó cái chết thật gần. Đảng hữu hảo với kẻ tà tâm dân chúng biết và có nhiệm vụ khuyên bảo và dạy Đảng, chỉ rõ cho Đảng thấy dã tâm của nó. Con đường đi lên CNXH của đảng đang dần dẫn dắt dân chúng cùng xuống hố cả nút. Xuống vì tham nhũng, vì thiếu sự đoàn kết quốc gia, vì những nhóm lợi ích chia nhau xâu xé đất nước này. Những người dân thực sự làm chủ đất nước này sẽ có nhiệm vụ ngăn chặn hành vì đó. Đảng vẫn im lặng khi quyền sở hữu đất đai bị xâm phạm bởi kẻ cướp láng giềng. Dân chúng sẽ đứng lên thay mặt Đảng làm việc đó. Có thể trong một thời khắc nào đó Đảng bảo dân chúng hãy yên tâm để Đảng làm chuyện ấy! À thì để chờ xem trong ngắn hạn vậy!? Nhưng đừng tưởng dân tôi im lặng để Đảng đem sổ đỏ, sổ hồng cầm cố vì canh bạc chính trị mà chúng bay đã thua trắng tay nhé! Dân chúng thừa hiểu Đảng đã dại dột vay nặng lãi của ai rồi!
Dân chúng là cha mẹ của Đảng. Dân chúng đẻ ra Đảng. Và lẽ dĩ nhiên cha mẹ sẽ thấy đứa con ngốc nghếc, hiếu thắng ấy rồi sẽ có những sai lầm ngớ ngẩn. Phận làm cha mẹ sẽ có trách nhiệm dạy dỗ con cái. Dĩ nhiên trong dạy dỗ có khi bằng lời nói, có khi bằng roi vọt. Kỳ lạ thay mỗi khi tía má nói thì chúng bay bảo tụi tao lợi dụng quyền làm cha mẹ vi phạm việc dạy dỗ con cái!? Bắt chúng tao im lặng để tụi bay muốn làm gì thì làm sao? Không phải thế đâu thằng con Đảng nhà họ Cao à! Chúng tao thực sự làm chủ cái nhà này. Mày chỉ là kẻ đại diện cha mẹ mi để quản lý, làm ăn này nọ. Nay hỏi chủ quyền nhà đất đâu thì im lặng khó hiểu. Nhờ vụ thiếu nợ dai mà thằng cầm đồ qua siết đồ mới lòi ra chuyện mày đem cấm tất mọi thứ vào đó! Hỏi vì sao cấm không hỏi ý tía má thì cả đám im lặng khó hiểu! Nhà đất này là của chúng tao, mày không giải thích được vì sao đem cầm cố thế chấp thì chúng tao sẽ phải đòi lại quyền quản lý, giao cho thằng con khác làm ăn giỏi hơn quản lý! Hẳn lúc ấy sẽ có roi vọt nếu mày vẫn ngoan cố cứng đầu!
Hãy dũng cảm quay về với cha mẹ, thú nhận những sai lầm đã phạm phải trong quá khứ nào là hội nghị Thành Đô, Công Hàm Phạm Văn Đồng,..Cha mẹ rồi sẽ tha thứ cho các con thôi. Căn nhà này còn rộng chỗ cho đứa con hoang đàng sau bao năm tháng ngập chìm trong tội lỗi trở về trong vòng tay yêu thương để mà chiêm nghiệm những tội lỗi sai lầm trong quá khứ mà sửa mình! Đừng vì chút lợi lộc nhỏ làm đứa con hoang vô thừa nhận nơi tiệm cầm đồ nghiệt súc, đánh đổi cả một đời chìm đắm trong nhục nhã con nhé!
Làm thế rồi gia phả nhà ta lại phải thêm một trang ghi chú: dòng họ này đã từng có đứa con bán đứng cha mẹ mình mang tên Đảng cộng Sản mà làm nhục cả tông ti họ hàng con à!

Làm bạn với tất cả!?



Aristote nhà hiền triết Hy Lạp sinh ra tại Stariga thuộc tiểu quốc Macédonine cách Athene 200 trăm dặm, vào năm 384 trước TL. Ông là môn đệ của nhà hiền triết nổi tiếng Platon cha đẻ của hai tác phẩm vĩ đại Nền cộng hoà và xã hội lý tưởng-Utopia. Những tư tưởng về triết học của Aristote có cái vẫn còn nguyên giá trị đến ngày hôm nay. Dù một số nhận định của ông về việc bình đẳng giữa đàn ông và đàn bà là không thể chấp nhận được. Bởi ông cho rằng đàn bà là con người chưa trưởng thành? Và vì vậy đàn ông phải là kẻ chỉ huy và định đoạt số phận của họ!? Ngoài ra một số nhận định của ông về thương mãi khá buồn cười như cho rằng các hoạt động tài chính là những việc không xứng đáng với một công dân theo hình mẫu con người lý tưởng của Aristote.
Theo Aristote con người lý tưởng là con người không làm những việc nguy hiễm một cách vô ích. Nhưng gặp trường hợp con người lý tưởng cần phải hy sinh tánh mạng vì có nhiều lúc đời sống thật không còn đáng sống ví dụ như chiến đấu bảo vệ tổ quốc trước hoạ xăm lăng mà những cá nhân bị mất nước sẽ trở thành nô lệ hoặc im lặng cuối đầu trước bạo quyền kéo dài chỉ cốt để nuôi sống phần con dã thú chẳng hạn!?
Người lý tưởng phải là kẻ sẵn lòng giúp đỡ kẻ khác nhưng nhận sự giúp đỡ một cách dè dặt. Họ không tìm cách phô trương, họ thẳng thắn nói lên điều ưa và ghét, hành động một cách chân thật.
Không khen ai quá đáng, không thể a dua với kẻ khác vì tánh a dua là đặc tính của kẻ nô lệ. Họ không bao giờ muốn làm hại ai và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của kẻ khác. Không nói nhiều, không tâng bốc người khác và không muốn được tâng bốc hoặc chỉ trích người khác. Không nói xấu người khác dù đó là kẻ thù của họ. Chịu đựng sự bất trắc ở đời một cách vui vẻ. Họ thích sống một mình và không sợ cô đơn.
Về khoa học chính trị của Aristote cũng đáng chú ý, ông thường chỉ trích chế độ cộng sản kiểu Platon. đây là hình thái cộng sản mà Mác đã có công copy về cho các môn đệ  dọn mình kiên định một thời gian dài phá nát xã hội loài người!?
Ông cũng bảo vệ các chỉ trích sai lầm về chế độ tư sản, bởi họ cho đó là nguyên nhân gây ra các tệ đoan xã hội. Theo ông sự thật về nguyên do các tệ đoan xã hội ấy không phải là do xã hội tư sản mà là ở nguyên do bản tánh con người. Theo ông khoa học chính trị  KHÔNG ĐỦ SỨC ĐỂ LÀM NÊN NHỮNG CON NGƯỜI MỚI MÀ PHẢI QUAN TÂM ĐẾN ĐẶC TÍNH HIỆN HỮU CỦA CON NGƯỜI.  Nói một cách tổng quát, con người gần con thú hơn là gần các thiên thần. Phần đông đều u mê và lười biếng, dù ở trong chế độ nào-ở đây phải hiểu chế độ lành mạnh-đi nữa những người ấy cũng nằm vào hạng chót. Chủ trương giúp đỡ họ không khác gì chủ trương đỗ nước vào chiếc thùng vỡ.
Trong chương bàn về đạo đức học và bản chất của hạnh phúc Aristote cũng đưa ra khái niệm về thuyết trung dung và câu nói nổi tiếng của ông "một con én không  làm nên một mùa xuân" Ý  nghĩa câu nói này bàn về tính thánh thiện. Tức sự thánh thiện chỉ có được qua tập luyện. Theo ông Hạnh Phúc là sự khoái lạc của tâm hồn. Một yếu tố cần thiết khác cho hạnh phúc đó là sự kết bạn. Càng được san sẻ, hạnh phúc càng tăng trưởng. Khái niệm về công bằng không quan trọng trong tình bằng hữu, khi đã là bạn người ta không nghĩ đến công bằng, so đo trong giao thiệp. Mặt khác số bạn chân thật không thể có quá nhiều; kẻ nào có quá nhiều bạn thật ra không có bạn nào cả. Làm bạn với tất cả mọi người là điều không thể thực hiện được. Tình bạn chân thật phải được thử thách qua thời gian, nó đòi hỏi sự ổn định trong tánh tình. Một khi tánh tình không ổn định, thì sự kết bạn lẽ cố nhiên cũng bị ảnh hưởng. Bình đẳng là yếu tố cần thiết trong sự giao thiệp, sự biết ơn không làm cho sự giao thiệp được lâu dài. Kẻ thi ơn luôn luôn muốn người thọ ơn mình mãi mãi, trong khi kẻ chịu ơn luôn luôn muốn xa lánh kẻ thi ơn càng sớm càng tốt.
Trên đây là một số khái niệm cơ bản trong triết học Aristote mà khi đọc quá thấy có nhiều điều ứng hợp với xã hội mà chúng ta đang sống! Có điều thay vì ứng hợp theo chiều hướng tích cực của Aristote thì lại đi ngược lại tư tưởng triết học của ông.
Từ việc chủ trương Đảng ta làm bạn với khắp năm châu bốn bể. Ai ai cũng có thể nâng tầm lên quan hệ chiến lược toàn diện. Để rồi khi đứng trước nguy cơ nước mất nhà tan thì chả thấy đâu những người bạn Đảng ta khen nức khen nở!? Bạn toàn là những đấng mày râu đáng sợ . Nào là Cuba thức ngủ, Hugo, rồi đến Gorilla Mugabe tận Zimbawue xa xôi,...Đau nhất trong nỗi đau quan hệ bạn bè là cố tình nhắm mắt làm ngơ bỏ qua thử thách bạn bè, bỏ qua kinh nghiệm thương đau quá khứ để rước về một thằng bạn có tánh tình nham hiểu. Chơi với nó để rồi cả đời nó chỉ muốn Đảng ta phải thọ ơn mãi mãi. Mọi động thái rục rịch của Đảng ta thì bị nó bảo là kẻ vô ơn, ăn cháo đái bát sợ co rúm người lại. Có ý muốn rời xa nó thì bị nó hăm he dạy dỗ bằng bài học bạo lực. Quan hệ bạn bè chi mà nó như kẻ bề trên, chẳng chút bình đẳng. Rồi một ngày nó lộ mặt-mày chỉ đáng đứa con hoang nhà tao!
Chê trách tư bản chủ nghĩa để rồi phát triển chủ nghĩa tư bản định hướng XHCN. Làm cách chi mà sao bao năm vẫn cứ loay hoay trong tuyệt vọng. Ứng dụng khọc học chính trị để xây dựng những con người mới xã hội chủ nghĩa bằng các hình thức khuôn mẫu như vận động toàn thể Đảng viên, viên chức trong bộ máy đảng và nhà nước thi đua học tập tư tưởng HCM. Kết quả cuối cùng là một đám vô lại thích hưởng thụ, u mê, lười biếng trở thành tầng lớp ưu tú trong xã hội bệnh hoạn leo cao, đè đầu cỡi cổ dân chúng để hút máu làm giàu!
Xây dựng những con người mới xã hội chủ nghĩa chỉ là đám a dua, thành công cụ đắc lực của Đảng như báo chí cách mạng, dư luận viên, công an, quân đội... Công việc của họ chỉ là a dùa, hùa theo chửi bới những người có tâm với đất nước như hù doạ giết, chửi mắng bằng thứ ngôn ngữ dung tục đường phố,..Nước nhà lâm nguy thay vì đầu sóng ngọn gió thì lại đẩy ngư dân ra đối đầu.
Xây dựng con người lý tưởng phải là con người biết yêu nước đúng đắn, biết yêu chế độ XHCN, yêu tổ quốc Việt Nam Xã Hội chủ nghĩa. Ca tụng, thần thánh hoá lãnh tụ. Cho dù tình yêu đó không nền trên cơ sở rung động của trái tim. Xã hội chỉ thuần những con người ru rú theo lối sống bày đàn, làm theo tập quán chung của lợi ích từng nhóm nhỏ thay vì những cá nhân biết cô đơn và không sợ hãi sự cô đơn!
Buồn thay một xã hội chẳng dựa trên một thứ minh triết nào ngoài mớ vụn vặt tư tưởng chưa minh chứng qua thực tiễn mà chỉ nền trên cái ảo tưởng phù phiếm. Xã hội ấy hà tất có thịnh vượng của thứ thịnh vượng đói nghèo, chia rẽ, hận thù tích tụ triền miên tận! Hình ảnh tương lai của xã hội đó là bóng chiều bên kia thế giới tàn phai, là bóng ma của những linh hồn oan ức trong buổi chiêu hồn thập loại chúng sinh vào ngày thu mưa sụt sùi!