Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

Đã có căn cứ xác định tuổi trưởng thành.

Hôm rài báo chí tranh luận dữ dội về độ tuổi nào đáng là tuổi vị thành niên, tuổi nào là tuổi thanh niên hay nói nôm na là tuồi trưởng thành. Người trưởng thành là người chịu trách nhiệm hoàn toàn và đầy đủ trước pháp luật thí dụ như phạm tội, kết hôn, làm chủ tài sản, nhận thức được đầy đủ mọi trách nhiệm cá nhân, cũng như quyết định được chuyện mình làm đúng sai. Người trưởng thành phải là người đủ trí tuệ biết đâu là chân lý, đâu là giả hiệu,...

Sở dĩ bổn báo nội địa mở mục tranh luận này là do hiện nay "trẻ vị thành niên" phạm tội ở nước ta đã và đang diễn ra khá nghiêm trọng. Trong đó phạm tội đặc biệt nghiêm trọng như giết người hàng loạt để cướp tài sản. Điển hình trường hợp của Vãi Luyện cướp tiệm vàng giết chết ba mạng người hết sức tàn bạo nhưng chỉ có 18 năm tù là vì do chưa đủ tuổi trưởng thành, hay phạm tội hiếp dâm, mua bán ma tuý,...Tất cả những trường hợp phạm tội đặc biệt nghiêm trong đó chỉ chịu ở khung hình phạt cao nhất dành cho trẻ vị thành niên là tối đa 18 năm tù mà không kèm theo bất kỳ hình phạt bổ sung nào khác, gây bức xúc cho dư luận thay quan toà lên án tử. Tuy nhiên cuộc tranh luận khép lại mà vẫn chưa đi đến đâu do có nhiều ý kiến trái chiều, người ủng hộ người chống xoay quanh độ tuổi 16 đã thật sự trưởng thành hay còn ở tuổi vị thành niên?

Vừa rồi trả lời đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có nói về quá trình theo Đảng của mình chỉ còn thiếu 3 ngày nữa là đúng 51 năm theo đảng: "Tôi đã nghiêm túc nhìn nhận trách nhiệm của người đứng đầu về tất cả hạn chế, yếu kém trong tất cả các lĩnh vực, trong đó, có yếu kém trong giám sát, kiểm tra hoạt động của các doanh nghiệp Nhà nước". Với tâm trạng xúc động, ông nói tiếp: "Hôm nay còn ba ngày nữa là tròn 51 năm tôi theo Đảng, hoạt động cách mạng. Chịu sự lãnh đạo, quản lý của Đảng, trong 51 năm qua, tôi không xin với Đảng cho tôi làm, đảm nhiệm chức vụ này hay chức vụ khác". "Mặt khác, tôi không từ chối, không thoái thác bất cứ nhiệm vụ gì mà Đảng và Nhà nước giao phó." Ông cũng nói thêm: "Cả cuộc đời tôi theo Đảng, hoạt động cách mạng, tôi sẽ không thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm vụ nào được Đảng giao phó. Tôi sẽ tiếp tục thực hiện và nghiêm túc thực hiện như những gì tôi đã làm suốt 51 năm qua.”

Ông thủ tướng nhà mình sinh ngày 17 tháng 11 năm 1949 tại Cà Mau, như vậy căn cứ vào lời tự bạch vừa có ý kể công quá trình theo Đảng của mình cho thấy ở độ tuổi còn thiếu 3 ngày nữa là đúng 12 tuổi ông đã có ý thức, giác ngộ được sâu sắc đầy đủ lý tưởng của Đảng. Bằng chứng là chừng nớ năm sự lựa chọn đó đã không hề vướng tí sai lầm nào, tức Đảng không hề phản bội ông. Cho dù sau gần hai khoá điều hành kinh tế đất nước với hàng loạt sai lầm như để chìm một lúc hai đoàn tàu khổng lồ là Vinashin và Vinaline, tham nhũng ngày càng trở nên nghiêm trọng,.. nhưng vẫn được Đảng tin dùng tiếp, không phải chịu bất kỳ sức ép nào từ Đảng. Rõ ràng chỉ mới độ tuổi 12 ngày đó, cái thời học hành trong chế độ mỹ Nguỵ chả ra gì, truyền hình cũng chưa có, sách báo thì rất ư là đồi truỵ, âm nhạc chỉ là những bài hát trữ tình sướt mướt,hơn nữa ông lại sống ở vùng khỉ ho cò gáy,...mà ông đã giác ngộ lý tưởng cách mạng cao độ. Giác ngộ ngay thời điểm vào bưng vào cứ lúc mới 12 tuổi. Tức thời điểm đó nếu ngài có quăng lựu đạn hay bắn xuyên táo như Kơ Pa Kơ Lơng, tẩm dầu đốt kho xăng như anh Lê Văn Tám, hay như bé Kim Đồng lấy thân mình nhử giặc đánh lạc hướng quân địch nên phải hy sinh giúp cho cán bộ thoát,..là ngài Dũng đây của thời nớ hoàn toàn ý thức được hành động câm thù giặc Mỹ Nguỵ của tự thân nhận thức trưởng thành. Điều đó có nghĩa là nếu như có lỡ bị bắt, cậu bé Dũng nhí ấy đã hoàn toàn trưởng thành, chịu các hình phạt pháp lý như người nhớn! Bởi dám giết người vì thù ghét chúng, yêu Đảng, giác ngộ chứ không bị ai xúi giục chi cả!

Từ đó có thể khẳng định rằng với nền giáo dục ngày càng tiến bộ của Đảng ta, thông tin truyền thông đã mở rộng trong khắp các vùng xâu vùng xa. thể chất trẻ em ngày càng to lớn hơn các thế hệ xưa, thì không có lý do gì một đưa một đứa trẻ ngày nay có độ tuổi tương đương với ngài thủ tướng thuở xưa lại kém hiểu biết hơn, nếu không muốn nói là khôn ranh hơn!

Từ dẫn chúng thực tế trên nay đề nghị các nhà lập pháp nên mạnh dạn căn cứ tuổi trưởng thành của Thủ Tướng Dũng, của Lê Văn Tám, Kim Đồng, Kơ Pa Kơ Lơng,... ngày ấy mà hạ độ tuổi vị thành niên của trẻ phạm tội có thể là 11 hay cao nhất là 12 tuổi. Bởi xét cho cùng giác ngô Đảng, theo Đảng và trung thành suốt đời ngay từ lúc lựa chọn khi còn ở độ tuổi đó là một hành động trưởng thành vượt bậc vì đã lựa chọn cho chính mình một lý tưởng cực kỳ sáng suốt, quang vinh đời đời nhưng cũng cực kỳ khó. Vậy thì hà cớ gì trí tuệ của thanh niên thời đại HCM ngày nay không lẽ không trưởng thành hơn các bậc tiền bối chăng? Nếu không muốn nói là đã vượt xa. Bằng chứng là dân ta từ già đến trẻ, từ bú tí cho đến tuổi nhà trẻ mẫu giáo, từ tiểu học cho tới đại học, kỹ sư tiến sĩ, PGS, GS,.. đâu đâu cũng một lòng tin và yêu Đảng lắm lắm. Điều đó cho thấy tuổi trưởng thành, tức tuổi nhận thức được hành động đúng sai của người Việt sớm hơn các dân tộc khác trên thế giới.

Hy vọng với cách tính tuổi thành niên mới như kiến nghị, nước ta sẽ không còn có tội phạm vị thành niên trong tương lai, đồng thời có cơ sở xử bắn mấy tội ác nghiêm trọng như Vãi Luyện sẽ làm mọi người vui vì đỡ.....bức xúc!

Đừng tuyệt vọng em ơi!

Chiều nay trời Sài Gòn dịu mát do ảnh hưởng hoàn lưu áp thấp nhiệt đới ngoài Biển Đông. Áp thấp này ảnh hưởng gần như toàn bộ khu vực phía nam. Trời Sài Gòn thi thoảng có nhiều mây, thi thoảng vài cơn mưa phùn đổ về thành phố. Cái thành phố thường ngày vẫn luôn xao động những dòng người bất tận chỉ tạm lắng dịu khi màn đêm đổ về đôi tiếng, rồi tất cả lại dường như lao xao mãi không ngừng. Chiều nay sau giờ tan việc, nó hẹn cùng các bạn hữu blogger Mul đi đưa tiễn người thân của một người bạn trong nhóm mul ở quận 5.

Đi xuyên qua con đường "tơ lụa" Đại lộ Võ Văn Kiệt xuôi về nhà tang lễ bệnh viện An Bình, vì ban đầu cứ ngỡ lễ tang được hành lễ tại đây-Tang nghi quán An Bình. Sau khi gửi xe xong nó một mình bước vào tang nghi quán nhìn quanh quất chỉ thấy toàn người lạ. Trong lòng nghĩ có lẽ còn sớm nên chưa có ai, vì hẹn mọi người tầm sáu giờ. Quay ra khỏi cổng tang nghi quán định bụng tìm cafe hay gì đó lót dạ vì nghĩ rằng hẳn đêm nay thức khuya. Đi bộ dọc con đường Trần Phú hướng về Nguyễn Trãi thấy một quán mì xào của người Hoa. Cái quán tồi tàn xập xệ có vài bà người Hoa trong già lẩm cẩm làm công việc dọn dẹp kiêm tiếp viên trông nhếch nhác già nua. Nhìn làn khói bốc lên, cộng với mùi thức ăn đậm chất người Hoa chợ lớn từ chảo mì xào bên cạnh bình áp suất đun bếp bằng dầu lửa cổ lổ sĩ mà người ta hay gọi là bếp khè. Cái bếp này cũng đã từng là tai họa cho một số quán ăn gia đình trong thành phố.

Đặc điểm cấu tạo của bếp được người ta chế tạo như sau. Một bếp đun được nối với một ống dẫn dầu đi vào một bình hơi áp lực cao. Người nấu bếp cho dầu vào bình áp lực này, sau đó đóng kín bình và dùng cần bơm tay(giống bình phun thuốc trừ sâu bằng thép) để tạo áp lực cao trong bình áp suất. Mục đích là để áp lực này sẽ đẩy dầu lửa phun vào bếp ở dạng sương giúp cho quá trình cháy diễn ra hoàn toàn, và tạo ngọn lửa khè mạnh hay yếu nhờ một van điều áp mà người nấu có thể điều chỉnh tuỳ thích. Bếp này nguy hiểm ở chổ là do tự chế không thông qua kiểm định, nên khả năng chịu áp lực cao không được biết, các mối hàn vỏ bình cũng thế. Khi sử dụng nếu để gần nguồn lửa có thể khiến áp suất bình tăng cao, hoặc trong quá trình đốt cũng có thể dẫn đến hiện tượng cháy ngược do có dẫn dầu hồi, gây nổ. Trong quá khứ cũng đã có vài vụ nổ khá thương tâm! Thành phố cũng đã có lệnh cấm sử dụng dạng bình này trong nấu nướng nhưng không nghiêm. Đa phần các quán ăn nhỏ lẻ nghèo vẫn còn sử dụng khá phổ biến vì giá thành rẻ hơn so với nấu bằng bếp gas an toàn tiện lợi!

Bỏ qua tất cả cái nghĩ vớ vẩn trên, vì mùi thơm và đặc thù quán ăn người Hoa, nó mò vào kêu một đĩa mì xào hải sản. Trong khi chờ đợi người đầu bếp đang trình diễn kỹ năng nấu nướng. Chợt thấy hình ảnh môt chị người Hoa đâu tầm 50 tuổi, trông khá xấu xí và chắc là không có gia đình, người nhỏ bé nhàu nhỉ đang ngồi thẩn thờ bên chậu rửa chén to đùng, quần ống cao ống thấp, trên tay là tờ giấy dò số.

Một hình ảnh buồn không thể tả. Cái hình ảnh ấy nó gợi cho thấy có lẽ những con số kỳ vọng của bà đã tan theo mây khói với thực tế của buổi xổ số hôm nay! Kỳ vọng một ngày mai đổi đời như kỳ vọng một lời hứa "dân chủ XHCN gấp vạn lần dân chủ tư sản" của nàng Doan hoang tưởng. Kỳ vọng thôi ngồi ngâm tay vào thau nước rửa chén thổ tả với cái mùi vị buồn nôn thân phận. Kỳ vọng một chuỗi ngày sống ngắn ngủi còn lại, tự do lấy lại thân phận con người vốn đã quá nửa đời trong lao tâm khổ tứ của dòng chảy mưu sinh nhọc nhằn trong xã hội của những thằng quyền năng hành nghề ăn cướp, nói chuyện thánh hiền!

Hình ảnh ấy cứ ám ảnh nó suốt bữa ăn, khiến cái cảm giác háo hức thèm ăn vì đói của buổi đầu dần nhạt phai, thêm vào đó là cái cảm giác đắng nghét của hương vị nỗi buồn cho thân phận đời người.

Hình ảnh của bà khiến nó gợi nhớ đến thời kỳ mới chân ướt chân ráo lên Sài Gòn lang thang tìm việc làm. Nó theo một ông bạn người Phúc Kiến, có nhà ở khu vực nghĩa địa Bình Hưng Hoà. Khu vực này mới trỗi dậy trong trào lưu sốt đất vào đầu thập niên 90. Đất lúc đó còn khá rẻ. Người tứ xứ trong khắp thành phố về đây để mua đất cất nhà, vừa là để ở, vừa tìm kiếm cơ hội bán lại để mưu sinh. ông bạn làm nghề nhổ lông vịt mướn. Lúc đó chẳng có việc gì làm sau khi đã bán chiếc xích lô mua cho mẹ chiếc ti vi trắng đen hiệu ViettronicTân Bình đầu tiên sau năm 75, chạy bằng bình acquy. Hàng ngày khoảng 8 giờ ngồi nhổ lông vịt cho mấy quán bún măng đến 12 giờ, sau đó đi dạy thêm anh văn và tiếng việt cho trẻ con trong khu vực đó. Công việc chẳng có gì chỉ đơn giản là nhổ lông măng, nhưng đòi hỏi phải khá tỉ mỉ. Ông bạn người phúc kiến thì cắt cổ làm lông lớn cùng với bà vợ. Sau khi làm sạch thì giao cho quán. các khoản ruột già hoặc phổi vịt, đầu thừa đuôi thẹo,... được ổng làm sạch để lại nấu canh mướp hoặc xào với giá để ăn cơm. Nó sống đó và cùng ăn ở tại nhà ổng, chẳng có tiền bạc gì cả, ngoài ngày hai bữa cơm, một chỗ ngủ và cữ cà fê sáng!

Hồi đó cạnh nhà ông bạn làm vịt có một chị người Hoa lớn hơn nó đâu chừng 4 tuổi. Chị sống với bà mẹ già, người em trai và người chị gái. Công việc mưu sinh của chị là làm nghề hát Karaoke ôm, nghe nói chị rất có hiếu với mẹ. Thời ấy khắp nơi trong thành phố này karaoke ôm mọc lên như nấm để phục vụ cho mấy đại gia đổi đời vì đất.Tầng lớp lao động hạ đẳng phận người này cũng nhờ đó mà kiếm sống được.

Trong cái xóm nghèo thổ tả ngày ấy nhà cửa chen chân với mộ phần, thậm chí khi đào móng xây nhà người ta cũng phát hiên có mồ mả, xương cốt, hòm quách nằm bên dưới. Khu vực này ngày đó đâu làm gì có nước máy, dân trong vùng chủ yếu là dùng nước giếng khoan cạnh nghĩa địa. Chỉ một số người cẩn thận đi đổi nước về dùng còn phần lớn là lấy trực tiếp nguồn nước giếng khoan để sinh hoạt, ăn uống!

Trở lại câu chuyện chị người Hoa ngày nọ, chị trước đây sống ở quận 5, sau này nghèo quá trôi dạt về vùng đất này thuê nhà để đêm đêm đi hành nghề son phấn, chị trông khá xinh và rất hiền, duy có điều không biết chữ tiếng việt, nói giọng việt thì lơ lớ đặc thù người Hoa Chợ Lớn. Hồi ấy cả cái xóm nghèo ấy nói hổng phải khoe, chắc có mỗi mình nó là học hành tương đối tử tế. Thấy nó cũng hiền, ít nhậu nhẹt, vì làm quái gì có tiền mà nhậu, hơn nữa ông bạn người Phúc Kiến thì lại không nhậu! Chị sang nhờ nó dạy tiếng việt sao cho giúp chị đọc được chữ chạy trên màn hình Karaoke. Chị nói, "nhiều khi khách yêu cầu bài hát mà mình không biết chữ thấy xấu hỗ lắm. Em ráng dạy cho chị biết chữ, mỗi tháng chị sẽ trả em 100 ngàn, mỗi tuần dạy hai buổi thôi, thường là dạy lúc 13g sau khi chị thức dậy, dạy đến 15 giờ thì chị son phấn để đi làm".

Việc dạy chữ cho chị có nhiều khi khiến lòng nó buồn vô hạn, nhất là nhìn người chị bầm đen vì bị đám khách say đánh hay bạo hành tình dục. Có lúc thấy mắt chị bầm đen, sưng húp cả hai bên má. Dạy cho chị đâu được hai tháng thì thôi không dạy nữa vì chị đã có thể đọc được chữ chạy trên màn hình. Có điều là chị có trí nhớ cực kỳ tốt. Bất cứ bài hát nào mà chị đã nghe qua dù chỉ một hay hai lần là nhớ ngay. Chị bảo chỉ cần em dạy cho chị đọc được tựa bài hát thôi, bởi chỉ cần đọc tựa bài là chị có thể hát cả bài, chị có giọng hát khá hay, chủ yếu là hát các dòng nhạc tiền chiến, hát nhạc lính cộng hoà, nhạc TCS, nhạc Phạm duy,...

Hồi ấy bà mẹ của chị chỉ ở nhà nấu cơm và giặt quần áo cho chị mỗi tối chị đi làm về. Có nhiều khi đang ngủ nghe mẹ chị khóc vì nhìn thấy con gái tả tơi vì say rượu, hay bị đánh, lòng nó cũng đau đớn vô cùng. Nhiều khi nghe bà khóc tấm tức vì tủi thân cho con gái nhận đồng tiền nhơ nhớp mà còn bị mấy thằng say hành hạ. Mẹ chị có tật hay đánh đề, mỗi ngày bà hay ra đường Bình Long để ghi đề. Nhà không có radio, mỗi chiều xổ số bà phải đi ra mấy quầy bán vé số để mua giấy dò. Hình ảnh một bà già cũng cỡ tuổi mẹ nó, nhỏ thó, vừa đi vừa dán mắt vào tấm giấy dò, đầu tóc rủ rượi, bạc phơ, quần ống cao ống thấp, chân trần bước thấp bước cao trong bùn ngập ngụa ngày mưa. Về ngang cửa nhà mình bà ngồi phịch xuống, lần trong túi áo lấy ra tờ phơi ghi đề dò số. Trong đôi mắt già nua đùng đục của bà ánh lên một tia nhìn buồn bã khi cái kết quả xổ số chết tiệt không trùng với con số mà bà đã kỳ vọng suốt một ngày. Hình ảnh cũ kỷ ngày xưa đó với bà già người Hoa cách đây vài ngày như vừa mới tinh khôi, ồn ả tràn vào tâm trí nó, thức dậy buồn tênh trong một ngày chiều ảm đạm!

Hồi đó nó thương chị biết bao mỗi khi nhìn thân xác chị bầm dập tơi tả vì lũ khốn bạo hành thân xác đàn bà. Từ thương cảm nó dần chuyển qua yêu phận đời chị nhưng chị từ chối. Chị nói em còn trẻ, có học thức đừng dính vào chị làm gì, đời chị kể như vất đi, em còn một tương lai dài phía trước. Nói rồi chị khóc, nó cũng khóc theo.

Thời gian sau nó không còn làm cái nghề nhổ lông vịt, nên chuyển đi chổ khác. Từ dạo ấy nó không còn gặp lại chị nữa. Hôm qua gọi điện cho ông bạn người Phúc Kiến hỏi thăm tình cảnh của chị, ông ấy bảo mẹ chị chết lâu rồi, tao nghe nói nó dính aids rồi, ốm lắm, bây giờ nghèo dữ lắm, hình như chuyển chỗ thuê nhà đâu trong khu ao sen (thuộc quận Bình Tân) thì phải? Lâu rồi tao không có tin gì về nó nữa nhưng hình như vẫn còn sống, để hôm nào tao tìm hỏi thăm xem sao!? À mà mày hỏi làm gì vậy?

Khúc Thừa Mỹ tái thế?

Lịch sử Việt Nam có một thời kỳ bắc thuộc khá dài đó là từ năm 179 trước công nguyên, sau thất bại của An Dương Vương trong cuộc chiến với Triệu Dà mà ai cũng biết là vụ mất nỏ thần vì cả tin của cô công chúa Mỵ Châu vào tay Trọng Thuỷ người đầu ấp tay gối. Nước ta từ đó bước vào thời kỳ đen tối kéo dài nhất. Đây cũng là thời kỳ có nhiều cuộc khởi nghĩa để chống lại ách đô hộ của bọn Tàu từ Hai bà Trưng, bà Triệu đánh duổi quân Bắp, Lý bí đánh đuổi quân lương rồi nào Đinh kiến Mai Thúc Loan, Phùng Hưng, Dương Thanh,...Tuy nhiên người khởi xướng thật sự cho một nước Việt Nam có nền tự chủ phải đến mãi giữa thế kỷ thứ IX trở đi đó là Khúc Thừa Dụ, nhờ nhà Đường lúc đó suy yếu và ông là người biết tập hợp quần chúng để chớp lấy thời cơ ngàn năm có một.

Sau khi Phùng Hưng mất Phùng an lên nối ngôi cha, nội bộ họ Phùng chia rẽ. Vì vậy khi nhà Đường trở lại xâm lấn, Phùng An đã đem thuộc hạ ra quy hàng. Vì vậy nước ta năm 791 lại lệ thuộc nhà Đường.

Đây cũng là thời nhà Đường loạn lạc và yếu kém nhất vì đa phần vua nào cũng bị các hoạn quan bức hiếp, định đoạt. Trong lúc chính sự rối ren thì dân Trung Quốc cũng loạn không kém. Điển hình lúc đó là Hoàng Sào. Hoàng Sào dấy nghĩa đuổi vua Đường ra khỏi kinh đô và lập nhà nước Đại Tề.

Để chống lại Hoàng Sào Vua Đường cho vời Lý Khắc Dụng, tù trưởng người Sa Đà Tiết Độ sứ Đại Đồng đem quân về cứu nguy. Lý Khắc Dụng hạ được Hoàng Sào, khôi phục lại nhà Đường nhu nhược và lại lộng hành ức hiếp vua Đường như xưa.

Quá bức bối với thái độ lộng hành của Lý Khắc Dụng, vua Đường bèn bàn mưu tính kế với Chu Toàn Trung. Chu Toàn Trung đánh bại Lý Khắc Dụng. Dựa vào cái oai danh này Chu Toàn Trung đã giết chết vua Đường Chiêu Tông và đưa Đường Tuyên Đế lên ngôi và tự phong cho mình chức Tể Tướng. Để tạo thêm vây cánh, họ Chu ép nhà vua phong cho anh ruột hắn là Chu Toàn Dục chức Tĩnh Hãi Tiết Độ Sứ, tức là quan đại diện cao nhất của Tung Của tại nước ta, thay Tăng Cổn. Tay Tiết Độ Sứ mới này là người bất tài nhưng tham lam và máu gái vô độ. trong thời gian tại ghế hắn đã vơ vét, bắt dân ta cống nạp không biết bao nhiêu là sản vật gái đẹp cho hắn. Và điều đặc biệt hơn cả hễ bất kỳ ai nói xấu lão ý là bị bắt nhốt giam cầm ngay, nên dân chúng đặt cho biệt danh "ngục thượng thư". Vì hành động quá đáng của anh mình mà Chu Toan Trung phải xin vua Đường bãi nhiệm hắn. Rồi thì tay quan tể tưởng bị cách chức Độc Cô Tổn được điều sang nước ta làm Tiết Độ sứ, nhưng sau một thời gian y bị đày biệt xứ ở Đảo Hải Nam.

Đây cũng là thời gian Chu Toan Trung muốn làm loạn lật đỗ vua Đường nên y không còn quan tâm đến việc đô hộ nước ta nữa. Chính nhờ khoảng trống quyền lực này mà cơ hội ngàn vàng đã đến. Đây cũng là bắt đầu thời kỳ ngũ đại thập quốc( năm đời mười nước) 907

Lúc bấy giờ vào năm 905, đúng hai năm trước khi nhà Đường bị diệt vong, có một người họ Khúc tên Thừa Dụ làng Hồng Châu , thuộc tỉnh Hải Dương. Ông là người thuộc một đại gia tộc lớn trong làng này vốn tư chất rất thông minh. Có một giai thoại kể rằng trong vùng có truyền thống chơi trọi châu, nhưng năm nào trâu làng ông cũng thua tá lả với các trâu chọi làng khác. Năm nay làng họp hội nghị trung ương sáu của làng để tìm cách vực dậy ngành chọi trâu-ngành được kỳ vọng làm nở mặt, nở mày với bốn phương thiên, nhưng khổ nỗi lại thua xiểng niểng. Lúc bấy giờ Khúc Thừa Dụ mới lên 10 bèn nghe lén cuộc hợp quan trọng. Sau khi nghe làng cứ nhùng nhằn mãi mà chưa biết kỷ luật đồng chí x nào của làng nuôi trâu chọi dỡ thế kia!? Khúc Thừa Dụ bèn tiến vào bạn họp nghị sự làng, vòng tay nói: Năm nay trâu làng ta sẽ thắng!

Cả làng hốt hoảng vì một thằng nhóc 10 tuổi sao lại dám lếu láo. Câu ta bèn thưa. Nếu làng chịu nghe thì con sẽ nói. Nể vì nó là con cả của dòng tộc lớn nên chủ trì hội nghị TW VI cho phép nó hiến kế. Khúc Thừa Dụ bảo rằng: Mỗi năm làng nào cũng đem ba con trâu chọi ra đấu gồm trâu chọi hạng nhất, hạng nhì và hạng ba. Trâu hạng nào thì chọi với hạng đó. Trâu chọi làng ta vốn chỉ xơi rơm khô là do bởi lương thấp như củ chuối nên tay chăm trâu lười cắt cỏ tươi. Nay để địch với trâu làng bên, chi bằng ta cho tru hạng 3 của mình đấu với trâu hạng nhất của nó. Trâu hạng nhất của mình đấu với trâu hạng 3 thiên hạ. Còn lại con trâu hạng 2 của mình đấu với trâu hạng 2 của nó, nếu có thua thì chung cuộc vẫn là theo tỉ số 2:1, nghiễm nhiên làng ta thắng năm nay. Các vị bô lão nghe xong lòng hả dạ vô cùng. Quả nhiên năm nay làng của Khúc Thừa Dụ vô địch chọi trâu.

Đọc ba cái mánh lới này thấy mà chán sử dân mình. Câu chuyện cũng na ná như Trạng Quỳnh bị sứ Tàu thách đấu chọi trâu bèn dùng kế lấy một con trâu nghé còn bú mẹ bỏ đói nó hai ngày. Ngày thi đấu diễn ra bên Tàu dắt con trâu mộng to đùng. Phía bên này Trạng Quỳnh dắt ra con nghé, sứ tàu nhìn trâu An Nam xong cười tít mắt khinh khỉnh. Sau hồi trống trận cả hai trâu cùng được thả ra. Lão trâu mộng chưng hửng vì bỗng nhiên bị con nghé khát sữa cứ chạy rút vào háng tìm vú mẹ. Cả đời đâu có gặp tình cảnh trớ trêu trên. con tru Tàu nhột quá cứ chạy lòng vòng ra khỏi vạch vôi. Kết quả trâu của Trạng Quỳnh thắng tru Tàu! hic. Rồi còn có câu chuyện thi vẽ nhanh, sứ giả tàu vẽ rồng phượng xong sau ba hồi trống, Trạng Quỳnh thì nhúng cả hai tay vào lọ mực tàu quệt lên giấy vẽ 10 con giun chỉ sau một hồi trống,... Thiệt hổng biết thông minh kiểu này có làm nên cơm cháo gì cho cái tính cách dân tộc mình hiện tại, sao mà nó nát bét, toàn dùng sở đoản!

Chính nhờ cái tư chất thông minh ấy mà ông nhìn thấy thời cơ, chiêu dụ binh sĩ, chiêu hiền đãi sĩ chẳng mấy lúc thiên hạ khắp nơi về đầu quân đông như trẩy hội, tập hợp binh hùng tướng mạnh chuẩn bị cho chiến cuộc giành ngôi cướp chính quyền về tay Khúc Thừa Dụ.

Lũ Tàu đánh hơi được tin này bèn sai một nhòm đến dò la tin tức, mượn cớ đến làng thăm Khúc Thừa Dụ. Biết được ý đồ của lũ giặc Khúc Thừa Dụ sai dân làng lấy ớt sừng trâu bón phân gà băm nhỏ trộn chung với muối Quảng Ninh, rồi lấy túi vải bỏ vào cột chạt hai cái trứng dái hai con trâu chọi. Sai người dắt hai con trâu chọi ra con đường hẹp dẫn vào làng chờ sẵn.

Đúng lúc đám lính tàu bắt đầu lố nhố ở giữa khúc hẹp, ông hạ lệnh lấy nước sôi dội vào hai túi ớt muối. Da dái vốn mỏng gặp phải hỗn hợp muối ớt nên càng nóng tợn. Càng nóng chúng càng điên tiết chạy thục mạng gặp ai chém nấy. Giữa đường hẹp bọn lính chưa kịp hoàn hồn đã bị hai con trâu này hút cho tơi bời.

Năm 905 Khúc Thừa Dụ dẫn quân vào thành Tống Bình mà không phải gặp bất cứ chống cự nào đáng kể như đã nói ở trên (bên Tàu loạn lạc, chả hơi đâu mà chi viện cho chiến trường Giao Châu), ông tự xưng là Tĩnh Hải Tiết Độ Sứ. Trước việc đã rồi vua Tàu đành ban cho ông chức vụ Tĩnh hải Tiết Độ sứ Đổng Bình Chương Sự- tức người cai quản An Nam đô hộ phủ cao nhất, được phép thay mặt triều đình Tàu giải quyết các việc lớn nhỏ.
Mặc dù về danh nghĩa ta vẫn thuộc Tàu nhưng ông là người dặt nền móng cho nền tự chủ căn bản đầu tiên của người Việt,

Tiếc là ông chỉ làm có 3 năm rồi về với Tiên Đế, ông mất năm 907, con ông là Khúc Hạo lên thay, kế thừa sự nghiệp của cha và cũng được dân chúng kính trọng. Đây cũng là thời điểm Chu Toàn Trung ép Đường Tuyên Đế nhường ngôi cho mình và lập ra nhà Hâu Lương, kết thúc trị vì nhà Đường.

Tháng 7 năm 907 nhà Hâu lương phong cho Khúc Hạo tước hiệu cũ của Khúc Thừa Dụ, nhưng vì muốn nhăm nhe xăm chiếm nước ta lần nữa nên đồng thời cũng phong Lưu Ân kiêm giữ chức này. Lưu Ẩn vì có tham vọng lập quốc ra riêng nên hắn cũng chả mấy quan tâm đến chức bé này, hắn biến vùng Quảng Đông mà hắn trấn giữ thành vương quốc riêng và đặt quốc hiệu là Nam Hán.

Trong thời này Khúc Hạo đã làm nhiều việc chứng tỏ nền tự chủ của nước nhà ban hành nhiều chính sách cải cách an dân. Ông trị vì được mười năm thì qua đời 917. Người thay ông là Khúc Thừa Mỹ con ông.

An hưởng cả một sự nghiệp to lớn và hoành tráng của cha, Khúc Thừa Mỹ tự thoả mãn và cho rằng nhiêu đó là đủ. Thay vì mở rộng nó ngày càng mạnh thêm thì Khúc Thừa Mỹ chỉ chuyên tâm ngợi ca công đức tiền nhân, suốt ngày mở tiệc chè chén say sưa đàn đúm gái gú, tự phê điếu đóm bàn đèn. Rằng từ đây chẳng còn ai dám đụng đến nước ta lần nữa. từ đó bỏ bê việc thao luyện binh sĩ, không chăm lo phát triển kinh tế. lấy chọi trâu làm kinh tế mủi nhọn, khiến tệ nạn cá cược đỏ đen, lô đề ngày càng bành trướng. Giáo dục chỉ dạy lòng tự hào, bỏ qua cái hay của nhân loại. Nhân sĩ trí thức thì nhiều vô kể nhưng chỉ giỏi nổ là chính. Còn đối ngoại sau khi cử sứ giả sang Nam Hán thấy thanh thế của Nam Hán ngày càng mạnh ra, Khúc Thừa Mỹ lo sợ sẽ bị Nam Hán bành trướng nên buột phải cầu Thân với nhà Hậu Lương để ngăn chặn sự xăm lăng của Nam Hán. Tiếc thay đây là thời điểm nhà Hậu Lương bệ rạc nhất. Muốn cầu thân nhà Hậu Lương phải đi qua vùng đất của Nam Hán. Khúc Thừa Mỹ dùng chiêu vừa đi đường vừa chửi quân Nam Hán là nguỵ triều là loạn tặc để lấy lòng Chu Toàn Trung, khiến nhà vua của Nam Hán là Lưu Nghiễm rất tức tối. Đúng là đã không biết lựa bạn mà chơi lại còn đi nói xấu kẻ thù!

Năm 930 vua Lưu Nghiễm của Nam Hán sai quân sang đánh chiếm nước ta như vào chỗ không người, nhanh chóng bắt được kẻ hèn nhát Khúc Thừa Mỹ và bộ sậu của ông ta. Khúc Thừa Mỹ bị dẫn giải sang Tàu và chết bên đó? Như vậy sau 25 năm độc lập nhà họ Khúc tuyệt tự vì nhát và vì tự thoả mãn.

Đọc xong câu chuyện dòng họ Khúc ngẫm nước nọ cũng y chang. Tuy có phần khác biệt là nhờ học sử. Khúc Thừa Mỹ tái thế của nước nọ cũng thấy cái thế ngày càng bành trướng của Bắc Hán, kinh tế hùng mạnh trong lòng lại càng lo sợ khôn nguôi nên tuyệt không hề dám chửi như thời trước nữa mà mồm miệng chỉ rặt một điều tốt, hai điều tốt. Đã thế dân chúng nước đó nói gì xấu Bắc Hán là y như rằng hôm trước hôm sau đã thấy ngồi tù làm thơ!

Được thế vua tôi Bắc Hán ngày càng làm càn. Ngoài biển thì bắn giết ngư dân nhiều vô kể. Biển đảo muốn lấy là lấy. Chưa đã nư còn gọi mời thầu khai thác nhiên liêu hoá thạch trong ao nhà nước nọ. Mỗi lần muốn đánh bắt sản vật là xua cả chục ngàn tàu ngang nhiên mà đánh bắt như vào chốn ao nhà. Trên rừng thì thuê đất phá rừng trồng củ mì, trồng cỏ, khai thác khoáng sản bọ xít, bắt nước đó vận chuyển triều cống mỗi năm phải bỏ ra 75 đô la để bù lỗ, trong khi phải vận chuyển cả năm gần triệu tấn. Dân Bắc Hán muốn lừa lọc chi cũng chả bị làm sao, nào là làm tiền giả tiêu thu vô tư trong nước nọ. Dân nước này nghèo. Con nít đẻ ra chỉ biết bú mẹ mà lớn khôn, chúng bèn bán nịt ngực có chất độc với giá rẻ mạt, cốt làm sao nhiễm độc nguồn sữa mẹ cho con nít bú vào làm ngu cả thế hệ. Rồi còn tranh cả công ăn việc làm nữa! Bán hàng dỏm hàng giả, hàng nhiễm độc tuyệt không bộ phận nào dám kiểm nghiệm vì sợ. Đấu thầu, đấu đâu trúng đó vì giá bỏ thầu thấp, mà lại toàn những công trình trọng điểm yết hầu của quốc gia như năng lượng và hoá chất. Đổi lại chất lượng công trình tiền nào của nấy! Dân xứ nọ 70% là làm nông nên sản xuất gạo nhiều vô kể. Thương lái Bắc Hán chơi đểu, mua gạo thơm nhưng bảo trộn gạo thường theo tỉ lệ 3:7( 3 phần gạo thơm, 7 phần gạo thường) đóng gói nhãn hiệu gao thơm có xuất xứ từ xứ nọ mà thương lái xứ nọ cứ ùn ùn bán cho chúng, kế sách thương lái Bắc Hán nham hiểm vô cùng, cốt sao làm cho uy tín gạo của xứ nọ mất uy tín vì chất lượng kiểu treo đầu dê bán thịt chó!

Khúc Thừa Mỹ tái thế quả có phần con hơn cha là nhà có phúc thật. Từ dạo ấy các quan chức bộ sâu an tâm làm ăn và tham nhũng, chơi bời trác táng ngút trời. Nào là quan đầu tỉnh thông đồng với hiệu trưởng dắt học sinh bán dâm cho lão. Bộ sâu thì bung xung đám lợi ích nhóm thi nhau đục khoét sản vật vốn cạn kiệt. Làm kinh tế lỗ lã hàng nghìn tỉ nén bạc mà vẫn bình an vô sự. Đóng tàu kiểu gì chưa chạy đã chìm, khiến thất thoát 5- 7tỉ đô la. Trên bờ, Bắc Hán muốn mở rộng bờ cõi thì dâng luôn diện tích biên giới bằng cả cái quận Thái Bình ở Giao Châu. Còn biển đảo yên tâm đã có quân Bắc Hán trấn giữ ở thành phố Tam Sa.. Nay chúng cũng còn có ý định mở rộng cả vùng Đông Hải, mà thực chất đã nằm trong quyền kiểm soát của Bắc Hán. Quân sĩ, bảo an nước nọ được phong cấp hàm cấp bậc cao ngút trời, thuộc vào hạng nhất trong mọi thời đại, chẳng biết để làm gì?

Nhờ phúc trời cao rộng là thế nên con cái dòng họ quan chức người nào người nấy thịnh vượng chưa từng có. Học hành chữa bệnh, ăn uống chỉ rặt ở trời tây. Ngay cả những lúc họp hành thế sự căng như dây đàn, quan cũng có quyền bỏ họp xin đi khám sức khoẻ định kỳ bên tây, thăm con tốt nghiệp thủ khoa xứ người. Các quan già về hưu 70-80 mươi lấy toàn vợ trẻ như thanh niên mới lớn, chứng tỏ sức khoẻ còn rất sung mãn, do ít lo nghĩ!

Đối với Bắc Hán đất đai tổ tiên thì bỏ phế, trong nước thì lại tranh giành quyền sở hữu với dân. Thích mảnh nào là cứ vẽ quy hoạch ra mà lấy. Dân cả đời khai khẩn đất hoang nhưng không được làm chủ mà chỉ được quyền thuê 10 năm hay hai mươi năm tuỳ lệ làng. Thích thì ngang nhiên cưỡng chế dù chưa hết hạn dùng như vụ Tiên lãng, Văn Giang,..bất chấp đạo lý trời đất, khiến dân tình bất ổn kéo lên cung vua, phủ chúa thưa kiện búa xua như con kiến kiện củ khoai!

Giáo dục tàn lụi, không ngóc đầu lên nổi. Càng cải cách càng lụn bại. Thầy cô dạy thêm bị xem là tội phạm. Có lẽ Khúc Thừa Mỹ tái thế e rằng dạy thêm là truyền đạt kiến thức của Google, thứ kiến thức mà trong giáo dục chính thống chẳng thể nào chấp nhận? Đạo sĩ, tỳ kheo trong chùa ngang nhiên ra chốn đông người mua rượu, đã thế còn hun hít, đú đỡn như chốn không người. Chùa chiền mọc nhiều như nấm nhưng đa phần chỉ phục dịch việc mê tin dị đoan là chính!

Nước ấy hưng khí thịnh vượng hẳn là lâu bền gốc rễ lắm nên truyền nhân mấy đời vẫn còn tái thế hàng tá Khúc Thừa Mỹ cho đến ngày nay!