Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Ốc đảo của nó!

Mấy ngày nay trời không một giọt mưa nào rơi ngoài ngõ vắng. Bầu trời xanh một màu xanh thăm thẳm. Ngó bầu trời nó thấy hình như trời cao vời vợi hơn thường ngày. Mỗi khi trời mưa, nó cứ nghĩ bầu trời thấp lắm, thấp đến nỗi nó có thể vươn tay chạm được những chòm mây xám mộng nước.
Ngoài hiên lá rụng vàng cả sân vườn, cây cỏ ủ rủ vì thiếu nước tưới tắm. Không gian nóng hầm hập cái nóng của mùa hè cho dầu không khí đón xuân sang đang rộn rã ngoài phố bên các xe nhạc đĩa lưu động ầm ĩ nhắc nhớ nó, nhắc nhớ mọi người rằng có một mùa xuân nữa đang về đó.
Ừ thì xuân cứ lại vô tư về thôi nhỉ!? Mùa xuân của vòng quay thời gian và nhịp điệu muôn đời của vũ trụ mà. Mùa xuân cho sự sống đâm chồi nẩy lộc, cho tình yêu thêm mơ màng và hy vọng, cho trai gái yêu nhau hứa hẹn một mái ấm gia đình mơ ước với tiếng cười nói bi bô của trẻ con!
Xuân thật bình dị và diệu hiền đáng yêu làm sao!
Trong hành trình cuộc sống, mùa xuân đến với nó cũng thường đẹp mông mị lạ thường. Nó thấy nàng trong giấc mơ. Rồi nó tự hỏi nó có yêu nàng không? Người đàn bà của nỗi cô đon và phiến muộn! Nàng "hư hỏng" như cách mà nàng tự nhận về mình! Trong cái tâm trí đầy tha thứ và từ bi của nó, sự "hư hỏng" của nàng mới đẹp và tinh khiết biết bao nhiêu đong đếm cho vừa với lòng nó.
Ngày nàng nói nàng yêu nó, nó như kẻ hành giả lang bạt trong sa mạc tìm được ốc đảo xanh đầy nước mát!
Người ta bảo, cái khát của kẻ khát thường bị cái ảo giác nhìn thấy ốc đảo sa mạc giết chết hắn! Mà thôi vậy, sự sống của kiếp người thật ra cũng quá ngắn ngủi, nó tợ như là một giấc mơ thoáng qua trong chuỗi thời gian vô tận của vũ trụ này. Chết trong ảo giác thoả mãn cơn khát, thoát khỏi ưu phiền và một tinh yêu diệu kỳ thế kia cũng đủ để linh hồn nó nhẹ nhàng bay về cõi thiên đường dễ thôi mà!