Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Người đàn bà kỳ lạ!


Nếu có dịp nào đi từ Tiền Giang về Sài Gòn, mời bạn ghé quá quán cơm Ngọc Mai đầu đường cao tốc Trung Lương Sài Gòn, Quán bình dân thôi, giá cả vừa phải, đồ ăn tươi ngon, nêm nếm theo lối miền tây hơi nhiều đường, thực khách đa dạng, công nhân, tài xế xe tải đường dài, quan chức,..
Điều đáng nói là quán này có một bà lão độ chừng 60-70 kiếm sống ở đây Nếu bạn ghé vào tầm buổi trưa từ 11-12 giờ sẽ thấy bà. Trên đầu bà bao giờ cũng có cái nón là đội sùm sụp che mặt người, Khoác trên mình manh áo gồm nhiều miếng vải vụn ghép lại.
Bà lão dáng gầy nhom nhưng khá nhanh nhẹn. Mỗi khi có thực khách vào ăn cơm, bà sẽ đi lòng vòng các bàn ăn để chờ khách quăng xương xuống và nhặt nhạnh lại cho vào túi nylon. Sau khi đã nhặt đủ số lượng xương thịt vịt, xương heo, xương cá bà sẽ ra gốc cây cao bụng gần đó và bắt đầu lôi ra mớ thực phẩm ngồi nhai ngấu ngiến.
Điều kỳ lạ là nếu có thực khách nào thấy ái náy mua cho bà một suất cơm hay sớt cho bà một đĩa cơm bà sẽ lắc đầu từ chối ngay. Có lần vào quán, khi thấy hành động nhặt đồ ăn khách vứt đi, mình bới một tô cơm, gắp cho bà cái đùi vịt và đem đến nhưng bà từ chối và nói " Cơm ấy là của chú, chú hãy giữ lấy mà ăn, cảm ơn chú tôi không ăn đâu. Phần thức ăn tôi kiếm được đủ rồi, không phiền đến chú!"
Cho dù bạn có cố nài nỉ kiểu gì bà cũng không lấy, rồi bà cứ tiếp tục đi vòng quanh các bàn. Có khi vừa nhặt được miếng cổ vịt người ta vừa vứt đi, bà vừa phủi bụi cát bám vào miếng xương vừa đưa lên miệng gặm ngon lành!
Quan sát bà lão trông không thấy gì là tâm thần cả, nhưng không hiểu vì sao khi cho thức ăn bà lại từ chối. Có lần cho bà 100 ngàn. Bà ngạc nhiên nhìn, rồi bảo "Chú làm công nhân trông cũng nghèo, thôi chú cứ giữ tiền đó mà xài, tôi không lấy đâu!" Năn nỉ dữ lắm bà mới chịu cầm nhưng miệng không lúc nào ngớt cảm ơn.
Hôm qua trên đường về nhà, bắt gặp hình ảnh một ông lão già tần ngần đứng cạnh bọc quýt thái người ta vứt ngoài đường, Ông lão nhìn cái túi, nhìn xung quanh rồi cúi xuống mở cái bọc quýt ra lựa từng trái một. Trái nào còn tươi ngon ông lão bỏ vào cái túi vác vai.
Hai hình ảnh này khiến liên tưởng đến một câu nói khá hay: "You have succeeded in life when all you really want is only what you really need" Tạm dịch : "Thành công trong đời bạn chỉ đến khi những gì bạn thực sự muốn sở hữu là những gì mà bạn thực sự cần"
Khốnn thay ở xã hội ưu việt này, những kẻ ăn trên ngồi trốc muốn nhiều hơn nhưng cái mà chúng cần vì lòng tham vô đáy. Biết bao giờ chúng biết cuối xuống đống phân người mà chúng vừa ị ra  nhặt lấy linh hồn đem rửa ráy, để cho những người dân như bà lão ở quán Ngọc Mai, ông lão ven đường không còn cuối xuống nhặt nhạnh thức ăn người khác bỏ đi!?

Má thích tụi bay rồi đó!


Tết này má nằm viện suốt vì tuổi già sức yếu. Được cái tụi bay cũng nhớ má mà đến thăm liên kỳ hồi trận. Rồi có thằng làm thơ ca ngợi má nữa chứ! Thiệt đất nước mình người người làm thơ, nhà nhà làm thơ. Toàn thơ thứ dữ không bay. Quả không ngoa khi xứ người phong tặng xứ ta "cường quốc thơ" . Hôm rồi má nghe có con gi bên hội nhà thơ qua Mỹ làm ngày thơ mà bọn Mỹ bu nghe thiệt là ham. Thôi bay coi tìm cách quảng bá thơ ca ra thế giới. Làm sao mà khi chúng nó đọc thơ ta là thấy tâm hồn Vịt dưới sự lãnh đạo của Đ, của BH lúc nào con người cũng thông tuệ như nhà thơ bay nhé!
Ôi bay bày vẽ chi cho má ngại hết sức. Thằng tư Tịt bên mặt trận tổ quốc thì biếu má hộp yến sào Xẻo Quýt, con bảy Hâm hội phụ nữ tặng má mấy chai dầu thơm, thằng tám than bên ngành điện tặng má mấy túi quà toàn là đồ ngoại không nhe, thằng ba xẻ làm bên dầu khí tặng má mấy hộp thực phẩm chức năng,...đồ thiệt là nhiều, má vui lắm bay!
Hôm nay đông đủ thế này mà kể chuyện thời xưa cho các con nghe. Sở dĩ thỉnh thoảng tụi bay thăm tao là tao biết bay muốn gì rồi! Mỗi lần má kể câu chuyện bay nhớ kêu con Ba hấp làm bên thông tin ngồi với má, đặng ghi chép lại mấy tư liệu để dành cho thế hệ mai sau có cái mà biết ngày xưa cha ông ta đánh giặc Mỹ như thế nào nha!
Năm nay má nằm viện có chín ngày hà. Được cái chiều nào cũng có mấy đứa làm bên đoàn phường ghé dắt má đi chơi, ngồi ghế đá công viên hóng gió. Mà tính má bay biết rồi, có gì là cứ cho con cháu hết. Ba cái quà tụi bay tặng tao chất đống đó có dùng gì đâu, thôi thì thằng, đứa nào ghé dắt má đí dạo má đều cho chúng tất. Đứa chai dầu thơm cô gái Sài Gòn, đứa hộp bánh Bibica,...vậy mà chúng hăng hái như đi nghĩa vụ quân sự vậy đó!
Một điều làm má vui trong mấy ngày nằm viện là dạo này thấy thanh niên quýnh nhau nhập viện thấy mà ham. Hoà bình rồi tao sợ đứa nào cũng lo làm giàu, không còn thích đánh nhau mà má đâm lo bay à! Nước mình có được độc lập tự do, có cơm ăn áo ấm là cũng nhờ ơn đảng chỉ dạy cách đánh nhau, nhờ ơn BH đi học cách đánh nhau rồi về sáng tạo, áp dụng vào thực tiễn con người Việt mà đánh nhau thế nào cho hiệu quả. Má bay đây  được danh hiệu BMVNAH là nhờ động viên cho con cái đi đánh nhau mà có! Đẻ bao nhiêu đứa má đều cho chúng đi đánh nhau hết.
Ba đứa chết vì mìn, một thằng ăn đạn, hai thằng bị mocchê bay xuống hầm lúc trồn càn. Chết hết nghĩ cũng buồn bay à. Dẫu gì cũng còn đỡ hơn con Thông già xóm má. Con của mụ ấy đi lính nguỵ cũng chết hai ba đứa. Hoà bình phe ta thắng nhìn cái mẹt con mụ ấy thấy hổng ưa gì đâu bay. Chính quyền có ai thèm ghé nhà cái lũ nợ máu cách mạng đâu. Đã thế cái nghĩa địa giành chôn đám tử sĩ nguỵ còn bị giải toả thiệt là vui trong bụng. Hôm giải toả biết bao là hài cốt mà thân nhân cái lũ nguỵ chết ấy, phần thì trốn đi sau giải phóng phe ta vào, phần thì lo sợ này nọ nên xương cốt bị đào bới lên hết. má là má căm thù lũ chúng nó lắm bay. À cái vụ nghĩa trang tử sĩ nguỵ ở BH bay để cho hoang phế má thấy hả lòng hả dạ lắm bay!
Kỳ này kỷ niệm 40 giải phóng miền nam bay nhớ làm to to cho tao ưng cái bụng nhe! Nhớ ca ngợi chiến thắng này là chiến thắng vĩ đại, Chiến thắng đã giúp giải phóng đất nước ta thoát khỏi ách đô hộ của đế quốc Mỹ thay thế bằng ách đô hộ mới của Đảng ta! Úi xí lộn, dạo này già cả lãnh đạo mà tao cứ nói ách đô hộ không hà! hé hé hé...má cười văng cả miếng trầu đỏ lồm, thiệt ớn ghê á!
Má vui nhứt là tết nhất lễ lạt bay vào thăm má, tặng quà ì xèo. Đã thế còn xây nhà tình thương cho má nữa chớ. Còn cái mụ Thông ấy nhà cửa buồn hiu, có ma nào thèm thăm đâu, thiệt hả dạ hết sức. Ai biểu ngu theo nguỵ chi, hí hí hí...Má vui hết sức bay.
Má khoái mỗi lần đám giỗ ba bay tụi bay về cúng kiến, quà bánh thiệt là hoành tráng. Còn nhà mụ ấy thì nhang khói lặng lẽ đìu hiu, đáng đời ai biểu theo phe thua chi há bay! Chưa hết đâu bay rồi nào còn ưu đãi này nọ nữa chớ. Ưu đãi cho BMVNAH thi đại học được cộng điểm, ưu đãi khám chữa bệnh, tàu xe, máy bay. Mỗi lần lễ lớn đóng áo dài ngồi hàng ghế danh dự xem diễu binh, diễu hành, đi thăm mả BH, ra thăm thủ đô, gặp lãnh đạo hồi xưa trốn hầm nhà má thiệt là tự hào.
Nhớ cái vụ ưu đãi thi đại học má mắc cỡ hết biết! Hồi xưa đào hầm, lo đẻ con cho cách mạng nên má có học hành chi đâu, giờ bay biểu má thi đại học thiệt ngại quá!
Bốn mươi năm mà bay còn ca ngợi phe ta tài giỏi, phe địch ngu làm cho chúng nhục dài dài thiệt là bay giỏi, má ngưỡng mộ hết sức! Đất nước mình mạnh được như hôm nay là nhờ các con lãnh đạo vinh quang. Dân chúng chỉ còn biết vui chơi chăm lo đi đền chúa miếu mạo. Lễ hội nào cũng chật ních người! Con nhang, con đèn đông vui ầm ĩ. Quan chức nhà mình chỉ lo cầu thăng quan tiến chức. Má khoái nhất là cảnh thanh niên thời đại BH tranh giành ấn phết,...đánh nhau thiệt là hãnh diện gì đâu.
Thanh niên trai tráng là phải biết thể hiện cơ bắp lẫn nhau, đánh nhau giành gái, đánh nhau va quẹt xe, đánh nhau vì bất cứ lý do nào,...vầy tụi đế quốc nó mới sợ chứ!
Nhân cái vụ đánh nhau thời nay má nhớ vụ thằng tư Ngổ chết hồi năm 67. Hồi đó cái làng của má cũng yên bình! Lộn xộn lên từ lúc má nuôi giấu cán bộ đi B. Nhà má nuôi thằng Bảy ốm. Cả ngày chỉ ở trong hầm, Tối mới ra ngoài, lâu lâu thấy nó tụ tập bàn bạc gì đó. má có hỏi nó bảo tụi con làm cách mạng, lập kế hoạch đánh bọn Mỹ-Nguỵ Thằng Tư ngổ là đứa con thứ ba của má. Hồi lúc sống với má nó hiền gì đâu bay!
Hôm thằng bảy ốm cán bộ đi B rủ nó đi quăng lựu đạn trong rạp hát ngoài thị xã về trốn trong hầm nhà má! Má hỏi thằng nhỏ đâu vậy mà nó nói con đi có một mình thôi. Sáng hôm sau má đi chợ thấy người ta nói có đứa con nít ném lựu đạn giết dân thường bị quân cảnh bắn chết! Vào nhà xác mới biết là thằng tư Ngỗ. Thiệt cái thằng nói dóc ghê á! Thằng Ngỗ con má thích thằng bảy ốm vì cái tài tuyên giáo của nó. Nó nói như rót mật vào tai thằng nhỏ. Lúc đó thằng tư mới có 12 tuổi có biết gì đâu, Thằng bảy ốm xúi nó vào ném, nó đứng ngoài. Ném xong thằng bảy ốm bỏ thằng nhỏ dzọt mất. Thằng nhỏ chạy không kịp bị quân cảnh bắn chết!
Hồi xưa mấy thằng cán bộ đi B thằng nào thằng nấy nói dóc tổ mẹ. Chuyện thằng Ngỗ chết rành rành ra đó mà nó cũng kể công là của nó. Chuyện tụi bay nói dóc riết rồi lan sang cả xã hội cùng nói dóc thiệt vui. Mà thôi nói dóc cho đời thêm màu hồng. Tụi bay dạy con nít nói dóc vì tụi bay là tổ sư nói dóc. Má hồi xưa cũng khoái nghe tụi bay tuyên huấn. Đánh Mỹ xong nước mình sẽ giàu như Liên Xô, như Cuba. giờ thấy giàu chưa bằng Liên Xô nhưng giàu hơn Lào, Cu ba, hơn thằng khỉ đột Mugabe má cũng mừng lắm rồi! Chắc từ từ rồi giàu hơn Mỹ mấy hồi. Tụi bay kiên định xây dựng nước ta giàu mạnh bằng con đường đi lên XHCN. Mà lên XHCN thì tiến lên thế giới đại đồng CS phát triển là chắc ăn như bắp. Lúc đó tài sản ê hề, ai muốn xài gì cứ mà xài. Má lúc đó chết, tụi bay nhớ làm cái mả to to cho má vui nhe! Nhớ nhờ giáo xư VK viết câu đối táng lên mộ má luôn thể!
Anh hùng đôi khi cũng là sự may mắn và hèn nhát há bay! Thằng tư chết ngu, má trở thành BMAH, Thằng bảy ốm hèn nhát sống làm quan to cũng là nhờ biết sử dụng người. Chuyện dân chúng đánh nhau cũng giống chuyện con má chết vậy bay há! Hồi xưa đánh nhau vì nghe lời khỉ,  thời nay đánh nhau cũng vì mấy cái trò khỉ nốt. Được cái khỉ quánh nhau thành ra xã hội khỉ. Xã hội có thành khỉ mới có CNXH nha bay!

Xã hội mang cặp mắt cú vọ!


Chim cú mèo có cặp mắt mở to nhìn khá là dễ thương. Loài này có đặc tính là săn mồi ban đêm nên đôi mắt của chúng có thể nhìn trong đêm tối khá rõ. Và đặc điểm nổi bật ở đôi mắt mở to này là nhìn láo liên để tìm kiếm mồi. Chim cú mèo rất có ít cho con người trong hoạt động nông nghiệpv ì chúng săn bắt chuột, các loài côn trùng bay,rắn là thức ăn chính của chúng. 
Chim cú mèo nằm trong danh sách các loài động vật hoang dã quí hiếm cần phải được bảo vệ và cấm săn bắt. Tuy nhiên, ngày nay chim cú mèo hoang dã trong môi trường của VN rất khan hiếm, nếu không muốn nói là tuyệt chủng. Một phần do người VN mê tín cho rằng cú mèo là con vật xúi quẫy, kết hợp với nạn săn bắn bừa bãi.
Sở dĩ đề cặp đến một chút đặc tính sinh học của loài này là để giải oan cho con vật có đôi mắt hiền lành khi được con người ví von với những kẻ có cặp mắt cú vọ.
Hôm qua đón con gái ở trường, nhìn lũ trẻ ở tuổi tiểu học tan trường ngồi túm tụm thành từng nhóm. Nhóm thì học bài, đọc sách, nhóm thì tô màu, nhóm nhảy dây, hay chạy nhảy đùa giỡn bổng nhiên khoé mắt cay cay, không ngăn được dòng nước mắt tuôn trào. 
Sự hồn nhiên và ngây thơ của trẻ con có cái gì đó thánh thiện tinh khiết đến kỳ lạ. Mình ước sao nền giáo dục của VN thực sự khai phóng và nhân bản để đừng bao giờ nhồi nhét vào đầu chúng những hận thù, ích kỷ, xét nét, dò la và chia rẽ. Tâm trí đứa trẻ như tờ giấy trắng. Nền giáo dục sẽ viết gì đẹp đẽ lên đó hay bôi bẩn chúng để rồi mai này khi lớn lên, sự bẩn thỉu, lòng tham, sự thù hận, tính ích kỷ sẽ là hành trang "khốn nạn" theo chúng và đời!?
Mỗi sáng đưa con đến trường hay chiều đón con về lúc nào cũng mang tâm tư trĩu nặng vì những câu chuyện con gái kể. Câu chuyện con hay kể nhất là quyền uy của "Sao Đỏ". Con gái bảo "tụi sao đỏ nó dữ lắm bố, Có đứa nó còn đòi đánh con, hay ăn hiếp những đứa khác vì làm sai "nội quy" của trường. thí dụ như sao đỏ sẽ ghi tên đứa nào đi trễ sau hồi trống vào lớp, nói chuyện riêng, đọc sách khi xếp hàng, hoặc có đứa ăn chậm nên khi đã xếp hàng vào lớp mà còn thậm thụt ăn sẽ bị sao đỏ ghi tên. Giờ ra chơi sao đỏ sẽ đi các lớp nếu phát hiện học sinh nào còn trong lớp sẽ bị ghi tên,...
Có lần chứng kiền cảnh phụ huynh cũng lo lắng con mình bị sao đỏ ghi tên khi đưa con đến trường trễ. Họ bảo chạy lẹ vào đi con. Đừng để sao đỏ thấy sẽ bị ghi tên đó. Tâm lý hầu hết những đứa trẻ đến trường đều rất sợ hay rất ghét sao đỏ. Vì khi bị ghi tên thì danh sách này sẽ gửi đến cô giáo viên chủ nhiệm, Nếu mà lớp nào có học sinh bị ghi điểm sẽ làm ảnh hưởng đến phong trào thi đua tuần của lớp. Rồi thì đứa học sinh bị ghi tên đó sẽ là tội đồ của lớp vì "gã" hay "ả" chính là nguyên do làm thành tích thi đua của lớp bị xếp hạng kém,...bị cô giáo quở trách, bị phạt,...
Các phong trào thi đua ở trường cũng là chuyện đáng bàn. Mỗi học sinh là mỗi một tính cách độc lập mà nền giáo dục là cần phát hiện ra các tính cách này để làm sao khích lệ chúng nếu đó là tính cách đặc biệt, thiên tài hay uốn nắn chúng nếu có biểu hiện ích kỷ, độc ác. Thi đua sẽ làm nhất thể hoá mọi cá nhân thành những kẻ đồng đẳng và dần triệt tiêu sự sáng tạo cũng như trí thông minh của trẻ. Thi đua sẽ làm trẻ bị áp lực không cần thiết, làm chúng cảm thấy gò bó, áp đặt,...
Người ta thường rêu rao khẩu hiệu trường học thân thiện, nhưng không hiểu vì sao nhà trường ở VN có cái gọi là sao đỏ đáng sợ như thế. Ở bất kỳ cấp học nào cũng có những đội nhòm sao đỏ, đóng vai trò như là những gã cảnh sát mật vụ làm cánh tay nối dài cho các ma ma tổng quản giám thị. Sự trao quyền lực của người lớn cho những đứa trẻ ngây thơ dễ khiến chúng ảo tưởng quyền lực quá sớm. Và dĩ nhiên, chúng sẽ trở thành những đứa trẻ sớm láo cá, lùng sục, dò la để cố mà bắt được những sai lầm của bạn bè đồng lứa. Thậm chí vì áp lực thành tích, chúng sẽ thành những con cú vọ, soi mói, hay cố gắng làm sao để bắt những tay tội đồ ngây thơ. rồi chúng sẽ được khen ngợi vì làm những việc làm trời ơi mà lẽ ra ở cái tuổi đó bé không nên được giao quyền. Ở cái tuổi mà lẽ ra sự hồn nhiên, ngây thơ hơn là làm tay mật thám nhí!?
Thằng con lớn nó bảo: "Bố biết không, ở trường con cũng có vài đứa bị công an mời lên làm việc vì có thái độ chính trị không tốt, như nói xấu BH, nói xấu chế độ!? Ở trường nếu nói chuyện chính trị mà có đụng chạm chế độ tụi con ỉt khi dám công khai vì luôn có một nhóm theo dõi, báo cáo các hành vi này lên đoàn trường?
Giáo dục phải mang một triết lý khai phóng và nhân bản. Khai phóng là mở ra cho đứa trẻ một nền tảng trí thông minh để trẻ học hỏi giúp cá nhân mình thành công trong cuộc sống.Và quan trọng nhất là cá nhân đó sẽ không sợ hãi. Vì sợ hãi sẽ tiêu diệt trí thông minh, biến các cá nhân sợ hãi thành những con cừu dễ bảo. Một xã hội mà quá nhiều các cá nhân đầy sợ hãi, xã hội đó sẽ không có sáng tạo. đất nước sẽ mãi mãi chìm đắm trong đói nghèo lạc hậu, chia rẽ vì độc tài lên ngôi.
Nhân bản là giúp cho trẻ thấy mình được đối xử bình đẳng, thay vì ảo tưởng quyền lực hay sợ hãy và ghét bỏ.
"Bố ơi con sợ sao đỏ lắm". Ngày nào cũng nghe con gái nói câu này trong bất lực của kẻ làm cha khốn khổ!