Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Con Mun mồ côi!


Tình yêu thương và lòng trắc ẩn có lẽ là cứu cánh duy nhất giúp con người và các loài vật mãi tồn tại trên hành tinh đơn độc và lẻ loi này?
Hai câu chuyện, một trên internet và một trong thực tế đời thường khiến mình không khỏi không suy nghĩ về nó và cảm thấy đời dẫu còn bề bộn những lo toan, toan tính bẩn thỉu của người đời,... Nhưng đâu đó trong góc khuất cuộc sống, vốn đẹp đẽ này vẫn hiện diện vẽ đẹp vĩ đại của sự sống.

Một-câu chuyện internet.

Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa.
Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả.

Nó giống người Châu Phi – đen thùi lũi!
Có người hỏi: "Mày có buồn không?".
Nó yên lặng nhìn xa xăm...

Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn.
Nội nhìn nó ngạc nhiên...
Nó ngậm ngùi: Con còn có Nội – nó chẳng còn ai.....


Hai-Con Mun mồ côi mẹ!

Sáng nay ra quán đầu ngõ mua thuốc lá. Nhìn dưới chân ghế, thấy hai con mèo nhỏ xíu. Một con Tam Thể áng chừng hai tháng tuổi, một con mèo Mun cỡ non tháng.

Hình ảnh kỳ lạ, con Tam Thể ngồi chồm hổm bên trên  con Mun bé tí tẹo đang vòng tay ôm chặt cứng con Tam thể. Thoạt đầu mình cứ ngỡ con Tam thể chơi ác con mun, lấy thịt đè người. Lấy tay dịch con Tam thể sang bên và la nó: Sao mày chơi gì ác thế, đè em Mun chết ngạt sao?

Dịch con Tam thể nằm xuống, một hình ảnh xúc động phơi ra. Con Mun hai chân trước ôm lấy con tam thể, rúc cái miệng nhỏ xíu của mình vào chỗ núm vú bé xíu của con Tam thể mút lấy mút để.
Điều kỳ lạ, con Tam Thể hầu như không có bất cứ phản ứng gì, nó cứ im lặng để cho con Mun mồ côi thoả mãn cơn đói.

Không biết liệu tình yêu thánh thiện của con Tam thể có khi nào khiến bầu vú thanh tân của nó tiết ra dòng sữa mật ngọt nuôi con Mun mồ côi?

Ba-tình yêu danh định.

Trẻ con và loài vật luôn có sẵn tình yêu thương và lòng trắc ẩn như một đặc ân của thượng đế. Con người, tiếc rằng khi đã lớn "khôn", do giáo dục và những định kiến bám dính khiến chúng ta lần hồi đánh mất đi quà tặng cao quí đó.

Nhìn quanh trong xã hội chúng ta đáng sống, giờ biết tìm đâu lòng trắc ẩn tự nhiên bản thể mà không qua bất kỳ lăng kính nào như hai câu chuyện trên? Hiện tại, cái mà chúng ta được giáo dục là yêu thương sự vật hiện tượng kèm với cái nhãn định kiến đính vào?

Chúng ta được giáo dục phải yêu chế độ XHCN, yêu tổ quốc XHCN, yêu con người XHCN, yêu Đảng quang vinh, yêu Bác đời đời, yêu các dân tộc "tiến bộ" trên thế giới qua lăng kính và góc nhìn đầy khiếm khuyết của những kẻ quyền lực đang chi phối chúng ta.  

Chúng ta có quyền yêu thương không danh từ? Yêu thương như thể đứa bé mồ côi đang yêu? Có yêu thương không tính toán như con Tam thể yêu con Mun có số phận nghiệt ngã đáng thương kia?

Không, cái mà chúng ta yêu thương là phải có hình ảnh và yêu thuơng phải được dẫn dắt của những gã chủ chăn bất lương-kẻ luôn cố thòng sợi dây định hướng, thít vào cổ tất cả-toàn thể những con gia súc trong trại súc vật của chúng.

Còn bao lâu!?

Vận tốc trung bình của một người bình thường đi bộ khoảng 5 km/h. Người già chắc còn độ 3 hay 4/ cây số giờ, cũng còn tuỳ tình trạng sức khoẻ.
Hồi hôm đi với con gái ngoài phố, bất chợt nhìn thấy hai vợ chồng người mù cũng khá già. Người chồng cầm tập vé số trên tay, một tay chống gậy dò đường. Phía sau lưng, người vợ già bé nhỏ đưa bàn tay phải nhỏ thó túm lấy đôi vai gầy guộc của ông lão, lặng lẽ khó nhọc lê từng bước chân nặng nề nhích từng chút một trên đường mưu sinh.
Không một lời rao, một tiếng gọi người mua kẻ bán. Từng bước, từng bước chân nặng vô thường không hình ảnh, không màu sắc của phố xá đầu đông dường như rộn rã hơn trong mùa giáng sinh mới,...
Kiếp người như gợi nhớ nỗi buồn phôi pha. Mai này, chừng ấy thời gian ta đã đi qua và cũng đang lặng lẽ đi về như thế!?
Thương cho đôi vợ chồng mù già nghèo khó mưu sinh. Buồn cho thân phận có kém gì ông lão bà lão kia ngoài phố? Đồng hồ gõ nhịp đêm tàn. Còn bao lâu nữa ông bà về chốn nghỉ ngơi cho một đời buồn miên viễn!?
Còn bao lâu ta cũng về nơi chốn ấy, bỏ lại sau lưng những mảnh vỡ giấc mộng điên khùng!?

Thượng đế mãi chơi!?

Chị.
Ngoài phố sáng nay lờn vờn cơn mưa phùn lạnh lùng se sắt chớm đông. Người đàn bà tảo tần với đôi quang gánh kẻo kịt vội vã hướng về chợ buổi sớm mai. Đôi gánh kiếm sống của chị là ít trái bình bát chín vàng. Mớ rau dền dại , vài bó rau muống dại hái đâu đó ở trên thửa ruộng ngoại ô nằm chờ qui hoạch. Gánh hàng giá trị thấp nhưng nặng về trọng lượng và nặng niềm hy vọng mong manh cơm áo nhọc nhằn.

Dõi theo bước chân liu xiu với quang gánh nặng cong oằn trên đôi vai chị. Bất chợt cơn mưa rào nặng hạt. Mưa che khuất đi chút hy vọng nắng mai của chuỗi ngày triền miên mưa. Mưa gợi nhớ giọt nước mắt khóc cho em, một tác phẩm còn dang dỡ của tạo hóa!?

Người đàn bà với đôi quang gánh. Dáng đàn bà hoàn hảo. Cặp mông nặng nề, to tròn lắc theo nhịp gánh đong đưa. Mỗi bước chân của chị làm rung lắc nguồn sữa mẹ. Chắc đôi lần làm mẹ? Chị là tác phẩm hoàn hảo của thượng đế, dù chị không đẹp như các nàng kiều nữ nhá nhem nơi góc phố hay tưng bừng lộng lẫy nơi sàn catwalk. Bước chân chị nhún nhảy, lặc lè trĩu nặng gánh mưu sinh đầy bùn lầy của kiếp nghèo khó.

Chị chưa từng có ý nghĩ chị không phải là người đàn bà thật sự. Chị vẫn thế trong thân phận của đàn bà. Chị đã lấy chồng? và gia đình chị hạnh phúc? có không nó không biết. Nó thấy chị nghèo khó bươn bả kiếm sống bằng gánh hàng rau của người nghèo. Chị có mơ mình giống chân dài nào đó không khi còn son trẻ? Chị thực tế với nhan sắc của mình và sống chân thành cùng với thân phận trong một ngõ về lầy lội

Mỗi sáng may chị qua đây, nhọc nhằn ngày mưa hay nắng. Đôi bàn tay chai sần đếm mấy đồng tiền lẻ sau buổi chợ trưa. Chị trở về nhà cùng cái gánh nhẹ tênh và thánh thiện. Một nải chuổi. với vài quả ủ dột. Mấy con cá biển mềm nhũn nhẻo, thu lu trong cái bọc nylon vàng ệt. Con đường xưa lối cũ của buổi sớm mai, chị đang quay về.
Nàng.
Nàng lặng lẽ ra vào phục vụ phòng VIP. Dáng nàng thanh thoát, chiếc cổ cao gầy gợi cho thằng say một ảo vọng ngất ngây. Cái ảo vọng đàn bà đẹp và sự sa đọa của bản năng. Không mơ chiếm nàng để thỏa mãn dục tính. Nhưng  mơ một giấc mơ kỳ lạ, chả kém phần tội lỗi-giấc mơ của thuở chúa tạo dựng Adam nơi vườn địa đàng. 

Không biết giấc mơ ấy đã hạnh ngộ thế nào với ý chúa?

Nó chỉ thấy nàng vụng về che dấu một chút gì đó thân phận nàng. Nàng tránh lại quá gần những gã say khiếm nhã. Nàng, người đàn bà chuyển giới nửa vời thô vụng. Ước mơ đàn bà trong nàng trỗi dậy mới buồn và thánh thiện làm sao! Nàng mơ mình thành người đàn bà hoàn hảo? Nàng mơ một tình yêu trai gái đúng nghĩa? Giấc mơ ấy của đời nàng có xa vời? Nó không biết, chỉ biết nàng gói ghém thân phận mình trong hình hài "thiếu nữ" buồn tênh bằng đôi mắt mộng nước của nàng....mỗi khi nhoẻn nụ cười....buồn!