Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Con Mun mồ côi!


Tình yêu thương và lòng trắc ẩn có lẽ là cứu cánh duy nhất giúp con người và các loài vật mãi tồn tại trên hành tinh đơn độc và lẻ loi này?
Hai câu chuyện, một trên internet và một trong thực tế đời thường khiến mình không khỏi không suy nghĩ về nó và cảm thấy đời dẫu còn bề bộn những lo toan, toan tính bẩn thỉu của người đời,... Nhưng đâu đó trong góc khuất cuộc sống, vốn đẹp đẽ này vẫn hiện diện vẽ đẹp vĩ đại của sự sống.

Một-câu chuyện internet.

Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa.
Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả.

Nó giống người Châu Phi – đen thùi lũi!
Có người hỏi: "Mày có buồn không?".
Nó yên lặng nhìn xa xăm...

Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn.
Nội nhìn nó ngạc nhiên...
Nó ngậm ngùi: Con còn có Nội – nó chẳng còn ai.....


Hai-Con Mun mồ côi mẹ!

Sáng nay ra quán đầu ngõ mua thuốc lá. Nhìn dưới chân ghế, thấy hai con mèo nhỏ xíu. Một con Tam Thể áng chừng hai tháng tuổi, một con mèo Mun cỡ non tháng.

Hình ảnh kỳ lạ, con Tam Thể ngồi chồm hổm bên trên  con Mun bé tí tẹo đang vòng tay ôm chặt cứng con Tam thể. Thoạt đầu mình cứ ngỡ con Tam thể chơi ác con mun, lấy thịt đè người. Lấy tay dịch con Tam thể sang bên và la nó: Sao mày chơi gì ác thế, đè em Mun chết ngạt sao?

Dịch con Tam thể nằm xuống, một hình ảnh xúc động phơi ra. Con Mun hai chân trước ôm lấy con tam thể, rúc cái miệng nhỏ xíu của mình vào chỗ núm vú bé xíu của con Tam thể mút lấy mút để.
Điều kỳ lạ, con Tam Thể hầu như không có bất cứ phản ứng gì, nó cứ im lặng để cho con Mun mồ côi thoả mãn cơn đói.

Không biết liệu tình yêu thánh thiện của con Tam thể có khi nào khiến bầu vú thanh tân của nó tiết ra dòng sữa mật ngọt nuôi con Mun mồ côi?

Ba-tình yêu danh định.

Trẻ con và loài vật luôn có sẵn tình yêu thương và lòng trắc ẩn như một đặc ân của thượng đế. Con người, tiếc rằng khi đã lớn "khôn", do giáo dục và những định kiến bám dính khiến chúng ta lần hồi đánh mất đi quà tặng cao quí đó.

Nhìn quanh trong xã hội chúng ta đáng sống, giờ biết tìm đâu lòng trắc ẩn tự nhiên bản thể mà không qua bất kỳ lăng kính nào như hai câu chuyện trên? Hiện tại, cái mà chúng ta được giáo dục là yêu thương sự vật hiện tượng kèm với cái nhãn định kiến đính vào?

Chúng ta được giáo dục phải yêu chế độ XHCN, yêu tổ quốc XHCN, yêu con người XHCN, yêu Đảng quang vinh, yêu Bác đời đời, yêu các dân tộc "tiến bộ" trên thế giới qua lăng kính và góc nhìn đầy khiếm khuyết của những kẻ quyền lực đang chi phối chúng ta.  

Chúng ta có quyền yêu thương không danh từ? Yêu thương như thể đứa bé mồ côi đang yêu? Có yêu thương không tính toán như con Tam thể yêu con Mun có số phận nghiệt ngã đáng thương kia?

Không, cái mà chúng ta yêu thương là phải có hình ảnh và yêu thuơng phải được dẫn dắt của những gã chủ chăn bất lương-kẻ luôn cố thòng sợi dây định hướng, thít vào cổ tất cả-toàn thể những con gia súc trong trại súc vật của chúng.

1 nhận xét:

Unknown nói...

Con mun hôm nay yếu lắm rồi. Sáng nay nó ngồi im lặng cạnh con tam thể mà chả cử động gì cả. Mình bắt nó lên thì bà chủ bảo "nó sắp chết rồi chú ạ!"