Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Thư con gái gửi bà mẹ quê!


Cuộc đời cứ như dòng sông trôi vậy đó má. Thân phận tụi con như những cánh hoa lục bình trôi tản mạn. Khi gặp dòng nước dữ ầm ào cuộn chảy thì tụi con bị nó điên cuồng cuốn trôi. Khi gặp dòng yên ả thì lặng lờ trôi theo dòng đời.. Cuộc sống cứ thế mà đi về biển lớn, nơi kết thúc mọi dòng chảy của con sông đời mà trong đó có má, có con, có tất thảy mọi người đang níu kéo kiếp sống trần gian buồn chán này má nhỉ!?
Nhớ cái đận hồi con mới ra đời và còn nhỏ nhít, sống cùng má với ba ở cái chòi ven đường làng. Cái chòi thì nhỏ híu, trưa nằm đếm hoa nắng xuyên qua kẽ lá mà vui bộn má chừ! Ba thì tối ngày đi bú diệu, má cắm đầu, chổng phao câu ngoài đồng nhổ cỏ, dặm lúa làm thuê cho lão Tám Tàng giàu nhứt xóm. Nhà lão có nhiều đất, lão là bí thơ ở cái xã nghèo như khỉ đánh đu mà sao lão giàu lạ. Nhà lão lúc nào cũng thấy nhang khói đì dùng bên cái bàn thờ BH. Đèn xanh chớp tắt lập loè, đã đã con mắt làm sao!
Hồi nớ, ai cũng bảo nhà mình nghèo vì không chịu thờ BH. Ba bảo tao cũng thờ nhưng khi lão Tám Tàng đi ngang thấy ảnh BH trong cái chòi mục nát, lão bảo vầy bôi bác quá chú tư lưu linh à! BH cả đời hy sinh cho dân cho nước, chiến đấu vì độc lập tự do của tổ quốc, vì cơm ăn áo mặc của nhơn dơn mà nhà thằng tư Lưu Linh thờ vậy coi hông đặng. 
Miệng nói tay làm, lão gỡ phăng cái hình BH thâm xịt vàng ố vì nước mưa mái là vàng ệch thấm đẫm lâu ngày. 
Từ cái dạo khỉ gió ấy, nhà mình không còn cái cảnh BH lúc nào cũng tươi cười nhìn lũ tiện dân khố rách áo ôm đói khát. Tía thì say hộc chè tanh tưởi cả cái chòi, chửi má như con ở. Lũ con nít đói bụng khóc như ri phần vì sợ cái tính say của tía, phần vì đói vàng cả mắt! 
Thương con chó cái vú móm lỏng thỏng xơi chè của tía, xơi cứt của thằng Sâm.Ẹ nhứt là vừa xơi xong đống phân mà thấy tía đi nhậu về nó chồm lên liếm mặt tía. Ngửi thấy cái mùi cứt ngay ngáy là ổng quay ra chửi má nhặng cả lên!
Nhắc chuyện xưa mà làm gì thêm rầu má nhỉ. Đàn con má rồi cũng ngây ngô lớn lên cạnh cái nhà lão Tám Tàng ấy. Thằng Sâm học hành lỡ dỡ lớp tám bỏ học đàn đúm game ghiếc tối ngày. Con thì hết lớp chín cũng nghỉ ngang. Trường cấp ba ngoài Huyện xa tít, lội bộ bụng rỗng mỗi sáng oải quá trời. 
Cuộc đời rồi cũng có lúc rẽ sang ngõ mới nghĩ mà ngộ há má. Còn ở dưới quê giờ này chắc rồi cũng nối khố cái nghiệp dĩ của má hè!?
Hôm trên đường đi học về gặp con Tủng hồi học cùng lớp bảy ở Sài Gòn dìa, Nó ăn mặc thiệt là mođen ghê đi á. Hồi đó cặp vú con Tủng như trái cau, mới có hai năm gặp lại mà to như trái vú sữa lò rèn lão Tám Tàng trồng. Lão bảo nhà tao trồng cây này là phiên bản gì đó mà hồi chống Mỹ nhơn dơn MN gửi ra ngoải cho BH trồng đó!
Nhìn con Tủng thiệt lạ lẫm. Con gọi nó Tủng Tủng, nó quay lại xì một tiếng rõ dài. Tủng Tủng cái đồ nhà quê mày! Giờ mài phải gọi chị mài là Hương nhe coan! Con ngây thơ hỏi nó "Ủa má Tủng nấu chè đổi tên mày rồi à!?" Nó bảo "chè chiếc gì. Giờ lên Sì Gòn mà còn cái tên Tủng nhà quê sao mà mần ăn mại. Mày tên gì, lâu quá tao cũng quên mất?. Hay zaaa.., dạo này trông cũng đẹp gái dữ ta". 
Nói xong nó đưa tay sờ cặp vú trái cam của con. Thiệt lúc đó xấu hỗ quá trời. Xong nó bảo " mày còn đi học à!? Học làm gì cho nhọc xác. Mày có thấy chị Hồng cạnh nhà tao hôn. Chỉ học trường quốc tế gì Bàng Bàng đó. Chỉ học Quảng chị kinh danh mà thất nghiệp chỏng vó đó. Xin làm công nhân phải giấu bằng cấp đi đó mậy, Giờ chỉ làm công nhân lắp ốc vít cho hãng điện thội Xanmxung đó! Gặp chỉ cái mặt xanh lè vì ăn uống thiếu dinh dưỡng, ở nhà trọ nóng như cái lò sưởi, Sáng cọc cạch đạp xe cả chục cây số đi làm. Ôi nghĩ mà chán mày à!"
"Nghỉ học đi rồi lên trển tao giới thiệu chỗ cho mà làm. Công việc cũng nhàn lắm, lại được ăn mặt mô đen như tao nè. Suốt ngày ngồi nghe nhạc phòng máy lạnh, thỉnh thoảng gặp chai đẹp tâm sự cũng sướng lắm!" "Cái tướng mày lên đó chừng một năm phổng phao, chai nó nhìn thích lắm. Tao bảo đảm mỗi tháng còn có tiền dư dả gửi về cho tía mày uống gụ, cho má mày đánh đề cải thiện thu nhập, cho thằng Sâm chơi game, đỡ đi trộm vặt nhà lão Tám Tàng. Phần cũng báo hiếu cho mẹ cha nữa mày à!"
" Chứ cứ như chị Hồng học hành dỡ hơi, làm công nhân còn không đủ sống, lấy đâu mà gửi về quê cho tía má chỉ. Tao cũng định rủ chỉ đi làm chung mà chỉ xấu quá cũng tội mày à! Ngực như đường băng TSN. Thời buổi này có chút vốn tự có ít ỏi như tao đây, khá khá vốn như mày coi vậy mà sống được mày à! "
"Thôi nghe lời tao đi, nghỉ học rồi lên đó với tao, có đồng hương, đồng khói làm cùng chổ cho đỡ nhớ quê. Bữa nay tao về đám giỗ tía tao, bạn nhậu với ba mày ngày xưa đó. Thấm thoát mà đã hai năm rồi. Ổng chết hồi tao mới đi Sài Gòn, Nghe đâu hôm đó nhậu với ba mày, hai ông già quất hết hai lít gụ ở quán gụ đế ôm của cô bảy miệt thứ qua mở ở làng mình. Cô bảy nghe đâu chồng chết cũng vì nhậu. Trên đường về bằng xe đạp hai ông lủi xuống sông. Tía mày may mà thoát chết. còn ông già tao lặn hai ngày sau nổi lên! Dạo này cô Bảy ra sao mậy? Đột ngột con Tủng ngưng kể hỏi.
Cô Bảy giờ làm vợ hai của lão Tám Tàng rồi. Nghe đâu cô Bảy mở nhà hàng to lắm ngoài phố huyện. Lão Tám Tàng dạo này cũng lên huyện họp suốt. Bà tư Tịch vợ lão ấy ghen dữ lắm. Bả mỗi lần nổi cơn tam bành là leo ngọn dừa đái xuống. Vừa đái bả vừa chửi lão Tám như quân phản động chửi đảng ta. Ôi ghê lắm tao không kể đâu! Bả còn bảo lão Tám Tàng hư hỏng là tại thờ cái lão BH bị ám đó!
"Mày coi thu xếp đồ đạt rồi mai đi với tao. mà cũng khỏi đi. Mặc đỡ bộ đồ này lên đó rồi mua đồ mới. Mặc ba cái đồ nhà quê lên đó thiên hạ cười dữ lắm!"
Từ dạo ấy, cuộc đời con đã mặc đinh như thế rồi má à! Tết này con định về làm cái giỗ cho ba, đi trại giam thăm thằng Sâm, biếu má ít tiền nuôi con 85. Má coi đổi con khác đi con 04 hay con 14 gì đó. Con 88 cũng được má à! Con 85 chỉ ra một lần rồi ngủm thôi má à! Chứ mấy con kia thì ra dài dài!
Nghĩ mà buồn cho gia cảnh nhà mình há má. Tía thì chết vì ung thư gan. Thằng Sâm đi tù vì hiếp dâm bà tư cho vay đầu ngõ. Bả già hết xi quách mà chả hiểu ba thằng lóc nhóc dám làm cái chuyện động trời!? 
Con nghĩ là chắc tại tụi nhóc chơi ba cái game kiếm hiệp chi chi đó. Game gì mà vẽ mấy cô gái vú to như quả bưởi, ngồn ngộn hở hang khiêu khích tụi nhỏ hông làm chuyện bậy mới lạ!
Phần má chơi đề chi cũng vừa vừa thôi. Cái nhà mới sửa đợt rồi nghe đâu má cũng cầm sổ đỏ rồi hả? Thôi để kiếm thêm về cho má chuộc lại!
Tết này chắc con không về được đâu má à! Tụi công nhân làm cạnh cái quán con nghe đâu thưởng tết chỉ là gói knorr giả với chai dầu ăn nhãn hiệu lạ quắc. Hôm thưởng ra, thằng bồ ruột làm bên tổ bao bì ra trả nợ con mới phát hiện bột nêm giả nên trả lại. Mặt nó xị ra vì quê. Chúng nó chẳng có tiền thưởng nên cũng ít ra quán tình tự má à! tài chính hẻo lắm. Bộ đồ mua ngoài chợ trời mặc ba tháng chưa đổi cũng buồn lắm! Tằn tiện dữ lắm gửi cho má hai chai sắm sửa đồ cúng ba, đi thăm thằng Sâm kẻo nó buồn. Ừ má còn nhớ con Tủng không? Nó vừa đi tù vì bị hốt trong khách sạn Lưu luyến đó má. Hôm nó đi, con đã cản mà nó hông nghe. Nó bảo má tao nợ tùm lum dưới quê nên nó cắn răng đi khách nhằm ngay bữa đang bệnh dữ lắm! 
Tụi con tháng nào cũng lên trại giam thăm nó thấy buồn quá má à! Thôi thư đã dài, dù chưa chuyển tải hết ý mà ngoài phố mấy người quét đường đang xào xạc! Đêm nay ngồi phơi vú cả đêm mà chả có khách nào. Con hẹn má thư khác sẽ kể chuyện nghề đời con cho má nghe nha! 
Nghề của con mà khăn giấy nổ bôm bốp là sáng ra hỉ hả lắm. Cả tháng nay con nổ mới có 10 cái bao khăn giấy hà! Đêm nay chả nổ cái nào, buồn thiệt đó má! Ừ mà má có nhớ con thì lên thăm. Má cứ coi cái quán nào có mấy chậu cau kiểng, vài bóng đèn chớp tắt xanh xanh đỏ đỏ của TQ phía trước quán là nhà con đó nhe!. 
Con của má yêu. Trương Thị Lốp. Xí quên Mỹ Hoa! Nhớ cái tên Lốp Săm mà tía đặt hồi xưa thiệt buồn cười. Nhà có cái khung xe đạp mà thiếu săm với lốp. Tía ước ao sao có cái săm, cái lốp gắn vào nên đẻ hai đứa tía đặt tên là săm lốp. Giờ tía chết rồi mà cái khung xe vẫn còn nằm đó chẳng có cái săm, cái lốp nào gắn vào nghĩ cũng hay há má!

Sinh nhật lão "nội cha"

Sinh nhật lần này ông bệnh wá bay. Nằm liệt giường, liệt chiếu không gượng dậy nổi để tiếp khách ! Bay xem tổng kết lượng khách gửi thiệp mừng có nhiều không ?
- Chẳng mấy mống gửi thiệp mừng. Thắng Ủn thì quên ăn quên ngủ vì lo cho dân nghèo nên có khí quên. Cậu Fi bên bờ đại dương nghe đâu cũng bệnh tình nguy kịch nên cũng chả điện mừng. Riêng chú Cây Xỏn, cậu Sen cũng vắng mặt nốt ! Chỉ mỗi bác cả hàng xóm ưa khinh nhà mình là có gửi thiệp chúc mừng sinh nhật nội. Mà chẳng hiểu sao bác ấy gửi kèm giấy chứng sinh nội đẻ rớt nhà lão ấy chứ ?

Part II Giờ má chỉ mong Mỹ quay lại thôi bay!


Hôm nay các con về thăm má, má vui lắm. Lâu rồi hổng có thằng "chó " nào chịu về thăm má hết đa!? 
Má vừa nói vừa nhìn thằng Phạt, vừa liếc xéo mắng yêu nó! Ừ mà hôm nay có vụ gì vui mà bay về thăm má đông thế vại? Lại còn dẫn theo đám con nít học sinh. Bay bày vẽ quá, lâu lâu bay nhớ con già này thì về thăm má được rồi, dẫn theo chi cả đoàn, cả lũ lóc nhóc ồn ào má mệt lắm bay à!
Ui! "Má già lẩy bẩy như cành củi khô". Thằng Phạt nhại má bằng cách trích dẫn câu thơ nổi tiếng trong bài "bà Mệ sông Tiền"của đại nhà thơ Đậu Hũ. 
Chẳng giấu gì mẹ VNAH, hôm nay nhằm mừng ngày sinh cụ cố nhà chúng con. Phận má ít nhiều cũng đã góp phần cho cái sự vinh quang mãi mãi của cụ. Với đạo lý uống nước nhớ nguồn, ăn trái nhớ kẻ trồng cây,...trước là về thăm má, sau là nhờ má kể mấy câu chuyện hoạt động cách mạng của má ngày xưa cho lũ nhỏ nghe. Phần là để cho chúng tự hào truyền thống của gia đình ta! Phần là để má có cái để làm cho đỡ nhàm, ngồi cả ngày đong đưa võng, miệng nhai trầu bõm bẻm chửi nhặn xị rằng chúng con quên má, hàng xóm người ta nghe được cũng kỳ. Rồi còn hùa theo má nói chúng con vô ơn này nọ!
Tụi bay giờ khá đa. Tao nhớ hồi xưa mày lon ton theo mấy chú du kích đi cắm chông, gài bẫy, mũi dãi thò lò, ốm đói lòi cả rốn, bụng ỏng đít beo vì lãi. Một chữ bẻ đôi cũng không biết. Cách mạng, lý tưởng là cái thá gì. Bay cũng như má có biết gì đâu. Mấy ổng bảo sao làm vậy. Vaị mà giờ bay ăn nói hay phết nhờ!? Quả là làm cách mạng chúng bay trưởng thành thấy mà ham. Nhứt là cái khoa ăn nói.Má thiệt tình là má mê cái tài ăn nói của chúng bay lắm. Nhứt là mấy cái thằng dân miệt ngoải! 
Má nhớ hồi xưa thằng tám Đoản mặt lưỡi cày, lưỡi cuốc, Bụng tót như bụng nhái xanh. Mặt lúc nào cũng xanh như tàu lá. Hôm nó vừa vượt Trường Sơn vào Nam. Con Tám ba lơn làm giao liên dẫn nó về nhà má trốn. Má nhìn là biết bộ dạng nó đói lung lắm. Má bảo con cứ trốn tạm cái hầm bên dưới cái phản nhà má đỡ đi. Dạo này tụi Mỹ hay đi khám bệnh con nít trong làng lắm. Nó mà thấy mày nó hốt liền đó! Nghe nói hốt liền cái mặt nó đỗ chàm má tưởng nó trúng gió. Má hỏi " sao nghe Mỹ mà mặt mày xanh như đít nhái vậy con?" Nó chữa thẹn, bảo với má rằng" Đâu có má. Hổm rài đi chiến dịch, con mong gặp Mỹ lắm. Bọn chúng tàn ác và hung dữ như loài cọp beo. Con mà gặp chúng sẽ bắn vài thằng lập công dâng lên Bác!" 
Mày giỏi, má khen lắm. Giờ thì chui xuống đó nghỉ ngơi để má nấu cơm cho mà ăn. Coi bộ đói lắm rồi đa. Nhìn mặt bay là tao biết dân 45 rầu! Nó nghe thế cãi hung:
- Má yên tâm, tụi con ăn uống dư dả nữa là đằng khác. Vừa nói nó vừa lấy cục lương khô đen xì ra khoe. "Tụi con toàn xài thực phẩm cao cấp của Bác Mao thôi má à!. Coi dơ dơ vậy mà dinh dưỡng cao cấp lắm đó nha. Tụi con từ tướng đến bộ đội đều xơi thứ này, Nhờ nó mà sức chiến đấu tụi con gấp mấy lần đám Mỹ Nguỵ đó má à! Ăn cái này nên tụi con hổng có thèm cơm đâu má! Cơm chỉ là thứ gạo thô, dinh dưỡng sao bằng lương khô Bác Mao được chế biến theo khoa học XHCN cao cấp má à! Nhìn cái mặt cuốc thuổng gian gian là tao biết ráo. Bụng nghỉ thầm "đói bỏ mẹ bày đặt sĩ". Bỗ dưỡng ra sao tao hổng biết, nhưng nhìn cái mặt bay là tao biết rồi. Má cười lớn nói.
Cơm chưa chín tới mà thằng Tám Đoản cứ nhấp nha nhấp nhỏm dưới hầm. Lâu lâu thò cái mặt lưỡi cày ra nhìn nồi cơm, mồm miệng méo xệch, nước dãi nhễu nhạo. Má ơi coi cơm chín chưa, bớt củi để nhỡ nhiều khói bọn Mỹ nó đến thì nguy lắm ạ!
Thằng ý thiệt là khôn. Má đi guốc trong bụng nó bay. Đám con nít cười rần.
Cơm vừa chín tới, má lấy cái chén gáo dừa của ông nội bay dùng, xới cho nó một vá nhỏ, chan thêm miếng nước thịt heo kho, xếp lên lát thịt mỏng, má biểu con Tám tửng bưng xuống. Vại mà cũng đĩ mồm, "cơm má nấu chắc không bằng lương khô Bác Mao! Không ăn sợ má buồn". Nói xong, thay vì dùng đũa tao thấy nó lấy tay bốc đưa vào mồm nuốt trọng cmn luôn! Xong nó bảo con Tám. Tám ơi! em lên nói má bới cho anh cái tô to to để anh cúng Bác Hồ. Cái này là đồ cúng dâng Bác phải có nhiều thịt nha. Không làm thế là không tỏ lòng tôn kính Bác đoá! Tổ cha mi. Nhìn cái mặt nó là tao biết điếm thúi rồi! NÓi xong má cười khùng khục, giăng cả bã trầu đỏ lòm, thấy ớn!
Thôi hôm nay má mệt quá bay, má kể nhiêu đó thôi! Bữa nào tao kể chuyện thằng Tám đuốc sống cho mà nghe!