Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Part II Giờ má chỉ mong Mỹ quay lại thôi bay!


Hôm nay các con về thăm má, má vui lắm. Lâu rồi hổng có thằng "chó " nào chịu về thăm má hết đa!? 
Má vừa nói vừa nhìn thằng Phạt, vừa liếc xéo mắng yêu nó! Ừ mà hôm nay có vụ gì vui mà bay về thăm má đông thế vại? Lại còn dẫn theo đám con nít học sinh. Bay bày vẽ quá, lâu lâu bay nhớ con già này thì về thăm má được rồi, dẫn theo chi cả đoàn, cả lũ lóc nhóc ồn ào má mệt lắm bay à!
Ui! "Má già lẩy bẩy như cành củi khô". Thằng Phạt nhại má bằng cách trích dẫn câu thơ nổi tiếng trong bài "bà Mệ sông Tiền"của đại nhà thơ Đậu Hũ. 
Chẳng giấu gì mẹ VNAH, hôm nay nhằm mừng ngày sinh cụ cố nhà chúng con. Phận má ít nhiều cũng đã góp phần cho cái sự vinh quang mãi mãi của cụ. Với đạo lý uống nước nhớ nguồn, ăn trái nhớ kẻ trồng cây,...trước là về thăm má, sau là nhờ má kể mấy câu chuyện hoạt động cách mạng của má ngày xưa cho lũ nhỏ nghe. Phần là để cho chúng tự hào truyền thống của gia đình ta! Phần là để má có cái để làm cho đỡ nhàm, ngồi cả ngày đong đưa võng, miệng nhai trầu bõm bẻm chửi nhặn xị rằng chúng con quên má, hàng xóm người ta nghe được cũng kỳ. Rồi còn hùa theo má nói chúng con vô ơn này nọ!
Tụi bay giờ khá đa. Tao nhớ hồi xưa mày lon ton theo mấy chú du kích đi cắm chông, gài bẫy, mũi dãi thò lò, ốm đói lòi cả rốn, bụng ỏng đít beo vì lãi. Một chữ bẻ đôi cũng không biết. Cách mạng, lý tưởng là cái thá gì. Bay cũng như má có biết gì đâu. Mấy ổng bảo sao làm vậy. Vaị mà giờ bay ăn nói hay phết nhờ!? Quả là làm cách mạng chúng bay trưởng thành thấy mà ham. Nhứt là cái khoa ăn nói.Má thiệt tình là má mê cái tài ăn nói của chúng bay lắm. Nhứt là mấy cái thằng dân miệt ngoải! 
Má nhớ hồi xưa thằng tám Đoản mặt lưỡi cày, lưỡi cuốc, Bụng tót như bụng nhái xanh. Mặt lúc nào cũng xanh như tàu lá. Hôm nó vừa vượt Trường Sơn vào Nam. Con Tám ba lơn làm giao liên dẫn nó về nhà má trốn. Má nhìn là biết bộ dạng nó đói lung lắm. Má bảo con cứ trốn tạm cái hầm bên dưới cái phản nhà má đỡ đi. Dạo này tụi Mỹ hay đi khám bệnh con nít trong làng lắm. Nó mà thấy mày nó hốt liền đó! Nghe nói hốt liền cái mặt nó đỗ chàm má tưởng nó trúng gió. Má hỏi " sao nghe Mỹ mà mặt mày xanh như đít nhái vậy con?" Nó chữa thẹn, bảo với má rằng" Đâu có má. Hổm rài đi chiến dịch, con mong gặp Mỹ lắm. Bọn chúng tàn ác và hung dữ như loài cọp beo. Con mà gặp chúng sẽ bắn vài thằng lập công dâng lên Bác!" 
Mày giỏi, má khen lắm. Giờ thì chui xuống đó nghỉ ngơi để má nấu cơm cho mà ăn. Coi bộ đói lắm rồi đa. Nhìn mặt bay là tao biết dân 45 rầu! Nó nghe thế cãi hung:
- Má yên tâm, tụi con ăn uống dư dả nữa là đằng khác. Vừa nói nó vừa lấy cục lương khô đen xì ra khoe. "Tụi con toàn xài thực phẩm cao cấp của Bác Mao thôi má à!. Coi dơ dơ vậy mà dinh dưỡng cao cấp lắm đó nha. Tụi con từ tướng đến bộ đội đều xơi thứ này, Nhờ nó mà sức chiến đấu tụi con gấp mấy lần đám Mỹ Nguỵ đó má à! Ăn cái này nên tụi con hổng có thèm cơm đâu má! Cơm chỉ là thứ gạo thô, dinh dưỡng sao bằng lương khô Bác Mao được chế biến theo khoa học XHCN cao cấp má à! Nhìn cái mặt cuốc thuổng gian gian là tao biết ráo. Bụng nghỉ thầm "đói bỏ mẹ bày đặt sĩ". Bỗ dưỡng ra sao tao hổng biết, nhưng nhìn cái mặt bay là tao biết rồi. Má cười lớn nói.
Cơm chưa chín tới mà thằng Tám Đoản cứ nhấp nha nhấp nhỏm dưới hầm. Lâu lâu thò cái mặt lưỡi cày ra nhìn nồi cơm, mồm miệng méo xệch, nước dãi nhễu nhạo. Má ơi coi cơm chín chưa, bớt củi để nhỡ nhiều khói bọn Mỹ nó đến thì nguy lắm ạ!
Thằng ý thiệt là khôn. Má đi guốc trong bụng nó bay. Đám con nít cười rần.
Cơm vừa chín tới, má lấy cái chén gáo dừa của ông nội bay dùng, xới cho nó một vá nhỏ, chan thêm miếng nước thịt heo kho, xếp lên lát thịt mỏng, má biểu con Tám tửng bưng xuống. Vại mà cũng đĩ mồm, "cơm má nấu chắc không bằng lương khô Bác Mao! Không ăn sợ má buồn". Nói xong, thay vì dùng đũa tao thấy nó lấy tay bốc đưa vào mồm nuốt trọng cmn luôn! Xong nó bảo con Tám. Tám ơi! em lên nói má bới cho anh cái tô to to để anh cúng Bác Hồ. Cái này là đồ cúng dâng Bác phải có nhiều thịt nha. Không làm thế là không tỏ lòng tôn kính Bác đoá! Tổ cha mi. Nhìn cái mặt nó là tao biết điếm thúi rồi! NÓi xong má cười khùng khục, giăng cả bã trầu đỏ lòm, thấy ớn!
Thôi hôm nay má mệt quá bay, má kể nhiêu đó thôi! Bữa nào tao kể chuyện thằng Tám đuốc sống cho mà nghe!

Không có nhận xét nào: