Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

Chun mùng ức truyện!


Hồi nảy qua nhà anh Zippo còm vụ vé số trật hôm nay. Mình bảo sở dĩ trật là tại cái tay Nguyễn Minh Quân. Nhưng mà thôi kệ giận hờn mà làm gì. Thua tờ này mình mua tờ khác. Mua chừng nào mạt rệp thì thôi! Ông Zip Zippo thấy mình máu qua nên khuyên "thôi Nhân Nghĩa đánh đề đi, đánh đề dễ trúng, mau làm giàu" Vé số của nhà nước Kinh Bỏ Mẹ! hehehe. Mình bảo em không biết chơi số đề. Nói chuyện số đề mình nhớ mãi lần đầu tiên cách nay hơn 27 năm đã từng chơi số đề ở tận huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau.
Năm đó đang buồn vì cô bồ bỏ mình đi lấy chồng mà không thèm báo một câu, phần thất nghiệp, lại nghèo nữa. Đang buồn, thằng bạn học khác ngành bên thuỷ sản bảo "thôi mày về với tao làm cho vui. NT cũng đang cần thêm một thằng chuyên ngành lúa". Lúc đó nó đang công tác tại nông trường 404 ở huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau. Nó được nhận về NT để làm chương trình cho cá sặc rằng sinh sản nhân tạo.
Nghe nó bảo thế mừng lắm, nhưng trong túi hông có đồng xu nào sao đi? Nó bảo mày ráng chạy mượn đủ tiền xe đến TP Cà Mau, rồi ghé nhà khách nông trường của QK 9 tao bảo họ nấu cơm cho mà ăn. Rồi sáng sớm xuống đò đi về nông trường tao sẽ trả tiền cho.
Chạy vại khắp nơi mượn được ít tiền, mình quẩy theo một ba lô sách lên đường từ Sa Đéc đi Cà Mau. Đi từ 8 g sáng xuống đó đúng 9h đêm, trong túi không còn một xu. Thời đó xe cộ đi lại khó khăn lắm. Về tới Cà Mau tìm đến địa chỉ nhà khách nông trường, họ chỉ cho cái giường ọp ẹp nằm tạm, không có mùng gì hết, nước cũng không có tắm. Mà từ sáng tới giờ đó chỉ có mỗi ổ bánh mì chan nước tương lúc trưa thôi, lại chẳng nghe họ đề cặp gì chuyện ăn uống. Phần lạ nên đâu dám hỏi gì, đành để bụng lép, miệng khô khốc vì khát mà ngủ, phần nóng , muỗi lại nhiều.
Đang ngủ chập chờn, khoảng nữa đêm mấy ông bộ đội nông trường đi nhậu về, la hét ầm ĩ. Bổng nhiên đâu một tay cũng cỡ tuổi mình hôi rượu sặc sụa tới lôi mình dậy bảo là nhà khách mất khẩu súng colt 45 . Nó còn bảo nhà khách từ sáng giờ không có ai vào, giờ mày vào làm mất súng của tụi tao.
Phần đói, phần sợ liên luỵ chuyện mất cắp đồ đạt, mình bảo hắn mấy anh cứ lục trong ba lô của tôi, nếu có cây súng nào tôi chịu. Nó mở tung ba lô đồ của mình đổ xuống đất lục soát. Cuối cùng một thằng trong nhóm phát hiện khẩu súng giấu trong ngăn bàn . Rồi tụi nó cũng tha cho mình, mạnh ai nấy ngủ. Riêng mình đêm đó thức tới sáng luôn!
Sáng hôm sau, lúc năm giờ mình đi ra đò để về Nông Trường, đi mà không từ biệt ai hết. Nhịn đói cả ngày hôm sau mới tới được nông trường. Về tới nó đón mình , vừa thấy nó la lên "sao mặt mũi mày xanh lè như tàu là chuối vậy?"
Đêm đó nó dẫn mình về nấu cháo cá lóc húp đỡ vì nhịn đói gần hai ngày rồi. Sáng ra tỉnh cả người. Hôm sau nữa nó bảo chắc hết tuần tới tao về lại Đồng Tháp thôi mày ơi. Mình ngạc nhiên lắm hỏi nó " Sao mày rủ tao ra đây rồi mày lại về. Có chuyện gì à!?" Nó không nói gì. Đêm đó nó dẫn mình đi xem ti vi trên nông trường bộ. Ti vi thời đó trắng đen, chỉ chiếu mỗi đài Truyền Hình Cần Thơ đến chín giờ là hết phim. Đang xem có con bé khá đẹp trạc tuổi mình cũng vào xem. Con bé phụ trách y tế cho trạm xá nông trường. Nó học y sĩ ra. Sau khi giãn tuồng nó tâm sự với mình mày thấy con bé đó đẹp không? Mình trả lời đẹp, bộ nó là người yêu mày à. Nó chẳng nói chẳng rằng rồi khóc lặng lẽ, nó kể:
Hồi tao mới về đây, Nông trường bố trí tao ở tại văn phòng bộ của NT, phòng tao kế phòng con Phụng y sĩ . Bữa nào hai đứa cũng ăn cơm chung, nói cười vui vẻ, tao thấy nó hình như cũng để ý đến tao, chọc ghẹo này kia thấy nó hổng nói gì. Phần là thanh niên mới lớn nên tao kiềm chế hổng được nên tối hôm đó sau khi xem xong tivi tao mới mò vô mùng nó. Cũng may hôm đó chả có ai ở NT bộ nên con nhỏ la lên mà không có ai nghe. Khi nó biết là tao chun mùng nó làm dữ. Mà mày biết không, con nhỏ đó kêu ông giám đốc nông trường bằng bác lận đó. Nó nói " nếu anh không ra khỏi mùng tôi, tôi sẽ méc bác tui đuổi cổ anh khỏi nông trường". Tao mới năn nỉ nó "Sao mọi ngày tui thấy Phụng cũng mến tui mà, tui nghĩ chắc Phụng cũng thích tôi, nên tui làm liều chung đại vô mùng?" Con Phụng gào lên: "Mến là vì thấy anh hiền lành, có ăn học, chứ mến để anh chui mùng tui sao? Từ nay tui không muốn nhìn thấy mặt anh ở cái đất này nữa. anh về đi, nếu anh về thì tôi tha cho anh, còn cứ tiếp tục ở đây, tôi sẽ trình chuyện này lên BGĐ nông trường"
Mày biết không, tao phải quỳ lại nó và hứa là sẽ không tái diễn chuyện này nữa. Rồi tao còn nói với nó là anh có rủ thêm thằng bạn cũng xuống đây. Giờ em bắt anh về vở lỡ hết việc của anh, tội bạn anh nữa". Năn nỉ kiểu gì nó cũng không tha thứ. Nó vẫn một mực khăng khăng hết tháng này tao phải cuốn gói rời khỏi nông trường. Lúc mình xuống là được nửa tháng rồi. Nói xong, thằng bạn mình ngồi khóc tu tu...
Sau cái vụ đó, thằng bạn mình dời ra ở ngoài cái chòi canh cá. Đêm hôm đó nó đi kiếm đâu được một lít rượu, nó lội xuống đìa bắt con cá lóc to bằng cổ chân rồi ra đồng lấy rơm về nướng trui. Hai thằng nhậu hết lít rượu rồi ngồi ôm nhau khóc. Mình bảo thôi thì về vậy. Ở đây còn mặt mũi nào mà ở. Cũng may mầy chui mùng rồi chứ tao mà ở trước mày chắc cũng chui luôn con mẹ nó rồi! Nói xong hai đứa cười lăn ra đất ngủ mùng nếp suốt một đêm. Sáng ra người toàn vết muỗi cắn, nhìn phát ớn!
Sáng hôm sau hai thằng bàn tình kiểu gì rồi cũng phải về thôi, ở lâu nó nhìn mặt ghét nó méc giám đốc là bỏ mẹ. Bây giờ chỉ còn cách bỏ trốn thôi, chứ không chờ hết tháng. Trong túi nó lúc đó mình nhớ là còn đúng ba ngàn đồng. Ba ngàn thì không đủ tiền mua vé về tới Cần Thơ cho cả hai thằng. Nó bàn là hay tụi mình mua đại con số đề nào đó đi. Nếu may mắn trúng thì cũng được khá tiền, xênh sang xe cộ thoải mái. Mình thấy cũng có lý, nhưng ngặt nổi không biết chỗ bán đề. Hơn nữa là kỹ sư NT mà đi đánh đề thì kỳ quá. Cũng may trong xóm NT có thằng nhỏ cũng thân với bạn mình, nó nhờ thằng nhỏ mua giùm con số 21.
Cả ngày hôm đó hai thằng cứ thấp thỏm. Nếu mà trúng số đề thì sáng đi đò lên TP rồi bắt xe về Cần Thơ. Hỡi ôi, chiều đài Vĩnh Long xổ ra con số đầu là 31, hai thằng tá hoả vì thất vọng.
Phương án cuối cùng là phải đi xin tiền. Hồi đó nó mới về có ông bạn học trồng trọt cần thơ phụ trách chương trình trồng lúa hai vụ trong khu vực ngọt hóa cánh đồng nhiễm mặn của NT. Nó gặp ổng rồi nói dóc là bà già bệnh quá phải về quê gấp và có thể không trở lại nông trường. Anh cố giúp cho tụi này một ít tiền làm lộ phí. Ổng nghe cũng thương tình cho hai thằng 15 ngàn đồng. Sáng sớm hôm sau đi đò ra Cà Mau rồi về trường ĐHCT kiếm mấy em khoá sau để xin ăn, xin tiền đi tiếp về Đồng Tháp. Thế là kết thúc hành trình đi tìm việc làm của mình như vậy đó!

Ngày cuối năm chia tay đầy nước mắt.


Hôm nay ngày cuối cùng làm việc trong năm cũ. Chiều nay công việc cuối cùng hoàn thành ở Tiền Giang, lên xe trở về Sài Gòn còn khá sớm. Đường xá thênh thang, mọi khi phải mất hai tiếng, thậm chí hai tiếng rưỡi mới về tới Sài Gòn. Hôm nay xe chạy một mạch từ Tiền Giang về chỉ mất đúng 1 tiếng đồng hồ. 16g15 là đã có mặt tại công ty. Bàn giao vật tư cho thủ kho, một ngày mệt nhoài rồi cũng trôi qua!
Vào phòng sắp xếp lại giấy tờ, đồ đạc,.. cái nào không cần nữa vứt vào sọt rác, ngồi thẫn thờ nhìn khắp lượt phòng giờ chỉ còn mỗi mình nó trong không gian im lặng. Hồi tưởng chuyện đời, chuyện công việc, bạn bè, tình yêu, gia đình,..
Thay quần áo, tắt đèn ra về. Vừa bước ra khỏi phòng bất chợt nhìn thấy ả chó đen đốm vàng nằm chắn ngay lối cửa ra vào. Mình nghĩ chắc ả vừa đi đâu đó mệt nên nằm nghỉ mà cũng chẳng bận tâm gì. Vừa dợm bước đi về hướng bãi xe, bỗng ả ngước cặp mắt đầy nước mắt về hướng mình như muốn nói gì đó bằng ngôn ngữ loài chó!. Ngồi xuống vuốt ve ả, hôn lên đầu ả, con chó cứ rên ư ử. Nói với nó vài lời chia tay rằng-nếu rảnh trong mấy ngày nghỉ tết bố sẽ lại vào thăm con. Vừa nói xong ả đưa bàn chân trước gác lên đùi mình như muốn nói- bố đừng đi, hãy ở lại với con thêm một lát nữa-ừ thì ngồi. Trò chuyện với ả độ dăm phút rồi đi ra bãi xe, ả cứ bám riết theo ra đến chỗ mình dựng chếc xe máy, thu lu ngồi buồn bã.
Nhìn hình ảnh con chó buồn bã ngồi chắn đầu xe mà không cầm được nước mắt! Có lẽ nó cũng cảm nhận mai này cả không gian thường ngày quanh năm ồn ả tiếng người sẽ vắng tênh. Mọi người ai cũng vội vã hoài hương để xum vầy. Chỉ mỗi riêng mình nó ở lại cô đơn đợi chờ!

Sài Gòn ngày 28 tháng 12 năm ất mùi!