Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

Ngày cuối năm chia tay đầy nước mắt.


Hôm nay ngày cuối cùng làm việc trong năm cũ. Chiều nay công việc cuối cùng hoàn thành ở Tiền Giang, lên xe trở về Sài Gòn còn khá sớm. Đường xá thênh thang, mọi khi phải mất hai tiếng, thậm chí hai tiếng rưỡi mới về tới Sài Gòn. Hôm nay xe chạy một mạch từ Tiền Giang về chỉ mất đúng 1 tiếng đồng hồ. 16g15 là đã có mặt tại công ty. Bàn giao vật tư cho thủ kho, một ngày mệt nhoài rồi cũng trôi qua!
Vào phòng sắp xếp lại giấy tờ, đồ đạc,.. cái nào không cần nữa vứt vào sọt rác, ngồi thẫn thờ nhìn khắp lượt phòng giờ chỉ còn mỗi mình nó trong không gian im lặng. Hồi tưởng chuyện đời, chuyện công việc, bạn bè, tình yêu, gia đình,..
Thay quần áo, tắt đèn ra về. Vừa bước ra khỏi phòng bất chợt nhìn thấy ả chó đen đốm vàng nằm chắn ngay lối cửa ra vào. Mình nghĩ chắc ả vừa đi đâu đó mệt nên nằm nghỉ mà cũng chẳng bận tâm gì. Vừa dợm bước đi về hướng bãi xe, bỗng ả ngước cặp mắt đầy nước mắt về hướng mình như muốn nói gì đó bằng ngôn ngữ loài chó!. Ngồi xuống vuốt ve ả, hôn lên đầu ả, con chó cứ rên ư ử. Nói với nó vài lời chia tay rằng-nếu rảnh trong mấy ngày nghỉ tết bố sẽ lại vào thăm con. Vừa nói xong ả đưa bàn chân trước gác lên đùi mình như muốn nói- bố đừng đi, hãy ở lại với con thêm một lát nữa-ừ thì ngồi. Trò chuyện với ả độ dăm phút rồi đi ra bãi xe, ả cứ bám riết theo ra đến chỗ mình dựng chếc xe máy, thu lu ngồi buồn bã.
Nhìn hình ảnh con chó buồn bã ngồi chắn đầu xe mà không cầm được nước mắt! Có lẽ nó cũng cảm nhận mai này cả không gian thường ngày quanh năm ồn ả tiếng người sẽ vắng tênh. Mọi người ai cũng vội vã hoài hương để xum vầy. Chỉ mỗi riêng mình nó ở lại cô đơn đợi chờ!

Sài Gòn ngày 28 tháng 12 năm ất mùi!

Không có nhận xét nào: