Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Chống ai cũng thắng, riêng chống "ta" có thua!!!?

Hồi xưa "chống" Pháp "chống" Mỹ mấy cụ nhà mình cũng đấu tranh này nọ trong tù rồi tuyệt thực. Ví như cụ Vĩnh, cụ Chênh, cụ Tố Hữu nhà thơ ở nhà tù lao Bảo thập niên 40 hồi cái đận chống Tây đội Hoa , đội Liên. Cơ khổ cái dân Việt ni. Chống mà không đội một ai vào thay có nước mà ăn mày, bởi có lực có tài quái chi mà chống với đỡ. Xuôi cho cái, đội ai nhè đi đội thằng Hoa là đời đen như mỗm chó, tiền đồ sáng lạng như đít chảo...đun củi ướt, ám đầy mụi than. Thành đen càng đen tợn.
Thời buổi này nói chuyện đội Hoa của ta khi xưa chống Tây, chống Mỹ cần gì chứng minh. Coi cách ứng xử với bọn cướp Tàu cũng đủ hiểu. Nợ đầm đìa ra đó. Hôm thì đang ngủ với vợ nó sang đòi hiếp cũng nhịn. Bữa thì con mình đang bơi trong ao nhà nó đuổi để cho con nó một mình một ao cũng im thin thít. Xây dựng cơ nghiệp chưa xong nó đòi nợ ngay cái cù lao Hoàng phố cũng chả dám nói gì. Thậm thụt viết công hàm trao luôn!
Vay chi vay của đám ma cô nặng lãi, trả cả đời cũng không hết.
Hồi nớ cụ Tố nhà ni tuyệt thực mới có năm sáu ngày đòi cải thiện chế độ lao tù bọn tây nó đáp ứng ngay. Chứ nếu không, kéo dài như bác CHHV thời nay hổng chừng có bài thơ ẩm thực về cách ăn cá chột nưa hay đã xanh cỏ từ lâu rồi. Có còn đâu bài thơ với thẩn lưu cho hậu thế học và phân tích mệt bỏ bu!
Sở dĩ mà không kéo dài được như bác CHHV là vì thời chống tây thể tạng mấy bác ốm lòi xương nên nhịn đói quá tuần, chết chắc. Ngẫm bọn tây ác như văn học nô tỳ mô tả thế kia mà cũng còn nhân đạo chán!?
Bây giờ kháng chiến chống Pháp, Chống Mỹ "thành công một chân", quay ra ác với dân còn hơn cả bọ thực dân cũ mới cộng lại. Sở dĩ nói thành công một chân là vì trong tư thế chống cái chi cũng phải có chân trước chân sau thì thế chống nó mới mạnh. Xui là nhè chống chân sau lại dựa vào vũng lầy thằng Tàu nên bây giờ chân sau còn kẹt mãi rút không ra.
Tụi Tàu vốn tính tình thật thà, thấy mấy tay vinh quang nhà mình thò một chân sang nó lấy xích khóa lại luôn, thậm chí cả đổ bê tông để chôn chân vĩnh viễn, nên bây giờ nói năng chi cũng phải kín tiếng, dòm rước ngó sau. Kẻo nó nổi đóa đòi cưa chân.
Có thời tưởng đã rút được chân về nhưng rồi nghèo đói lại thích chơi ngông, làm ít ăn nhiều, vừa làm vừa phá. Càng làm càng nghèo nên tiếp tục quay lại thò một chân sang Tàu tìm chỗ trụ mà chống tiếp.
Chuyện này ai cũng thấy nhưng chẳng ai dám nói, Bác Vũ dám, thậm chí còn kiện cái tay thò chân sang Tàu.
Chúng bắt bác vì cái tội phá hoại tình hữu nghị Việt-Tàu, chỏ mỏ vào việc riêng của chúng. Bỏ tù bác, đối xử nhẫn tâm với bác. Bác phản dối chúng bằng tuyệt thực đòi cải thiện lao tù, đòi quyền con người,...
Rút kinh nghiệm cái "hèn" của Tây, Mỹ chúng làm ngơ và chờ bác thua, hoặc chỉ có chết. Hơn 20 ngày trôi qua bác đã không ăn gì, chỉ uống nước lã cầm hơi!
Không biết liệu bác còn cầm cự bao lâu. Liệu chúng ta còn có một tia hy vọng nào đó từ lòng nhân đạo của Đảng ta, nhà nước ta của dân do dân và vì dân, dẫu đó là một người dân không yêu cái mà Đảng đang yêu!?
Đức phật Thích Ca hồi xưa trong con đường đi tìm sự giải thoát ngài cũng tìm đến tuyệt thực như là một chân lý giải thoát nhưng thất bại. Khi một người đàn bà đi ngang nhìn thấy thân thể tiều tụy của ngài sắp chết. Bà đỡ ngài dậy và cho ngài uống sữa dê. Từ đó ngài ngộ ra chỉ có sự sống mới có cơ hội để tìm thấy chân lý giác ngộ.
Ngày nay CHHV đang đối diện với cái ác và người đã ngộ ra chỉ có tuyệt thực và ý chí bất khuất mới làm cho cái ác sụp đỗ dù cho sinh mạng của người còn hay mất!

Không có nhận xét nào: