Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Má nó đi rồi!

August 25, 2013 at 10:55pm

Sài gòn mấy ngày nay mưa nhiều lắm. Mưa thường cứ về đêm rả rít. Tiếng mưa rơi trên mái lá cứ đồm độp, đồm độp từng chặp. Trong góc phòng căn gác trọ nhỏ xíu ông ngoại thi thoảng ho vài tiếng. Tiếng ho của người già vì lao động cật lực sau một ngày chạy xe ba gác rã rời đôi chân. Nó thương ông ngoại từng tuổi này còn phải cày cục nuôi đàn cháu bơ vơ vì ba nó chết, cùng với hai đứa em cùng mẹ khác cha mà nó chả biết mặt mũi ra sao.

Sáng nào ông ngoại cũng thức sớm châm ấm trà, hút thuốc khang rồi xuống nhà lấy chiếc ba gác để chở hàng cho bà tám hàng xóm buổi chợ chồm hỗm sớm mai.

Bà tám nhà trọ kế bên cũng nghèo. Bà sống với đứa con trai dỡ người, suốt ngày ra ngẩn vào ngơ, thi thoảng khóc cười ngu ngơ như thằng dại. Anh con trai con bà tám cũng độ ba mươi mà chẳng giúp gì cho bà. Nó nghe ông ngoại nói bà tám cũng đâu dân miệt tỉnh, khi đẻ thằng con được chừng ba tuổi thì ông chồng bà cũng bỏ đi nốt. Bà tám ở lại một mình gồng gánh nuôi con. Cái nghèo ở quê cứ bám dai dẳng. Bà tám đành trôi dạt về thành phố thuê căn nhà trọ xóm nước đen đâu chừng triệu rưỡi tháng. Hai mẹ con côi cút sống đạm bạc qua ngày nhờ vào gánh hàng rau của bà. Dẫu gì người ta nói, người nghèo sống quanh quẫn chợ búa dinh dưỡng cũng khá hơn người nghèo sống nơi vùng quê xa chợ. Gần chợ nhặt nhạnh của hư thối về cắt rửa, hoặc gặp phải buổi chợ ế cũng mua được vài món hàng. Đểu hơn thì đá cá lăn dưa cũng qua bữa nhọc nhằn khốn nạn làm thân con người bất hạnh.

Ngày ba nó chết. Bà nội không muốn chị em nó ở trong nhà. Sau tang ba, cả nhà nó dọn về tá túc cùng với ông bà ngoại. Hồi ba còn sống mà nó mở cái quán cháo lòng bán trong xóm cũng đắp đổi cùng chồng nuôi ba chị em nó. Từ hồi má dọn về nhà ông ngoại, má chẳng có việc gì để làm. Xóm nước đen lèo tèo vài căn nhà trọ bẩn thỉu dựng trên bờ kênh. Dân trong xóm đa phần là người miền tây gốc ruộng đồng nên ai cũng nghèo,lại thất học. Bữa ăn sáng của họ cũng thường theo cái thói quen cơm nguội hâm nóng hay cơm chiên không với mỡ heo.

Má nó không nỡ cam tâm ngồi nhìn ông ngoại đạp ba gác nuôi đàn con của mình. Bà ngoại thì ai mướn gì làm nấy. Bà đi lau nhà, rửa chén bát, nấu cơm giặc giũ cho mấy nhà xung quanh. Giờ cũng già lại làm chậm nên dần dà rồi cũng ít người thuê.

Chiều nay nó thấy má mặc bộ đồ đẹp nhất thời con gái. Má chăm chút hàng mi của má cong vút. Đôi má trang điểm phấn hồng nhẹ. Má nói má phải đi làm, con ở nhà ngoan chờ ông ngoại đi làm về rồi nấu cơm cùng ăn nha. Từ dạo ấy đêm nào má nó cũng về khuya. Có lúc nó thấy má nó say khước được chú nào đó chở về. Có hôm xe máy, có hôm xe hơi dừng ngoài đầu ngõ, một mình má nó loạng choạng về ngõ tối, đầu tóc rũ rượi. Có nhiều đêm má cũng không về nốt. Con Ti thường ngày ngủ với má nên những đêm vắng má nó cứ ngằn ngặt khóc đòi mẹ. Nhũng đêm như thế nó phải thay má dỗ em nín khóc để ông còn ngủ sáng mai thức sớm. Thằng Tâm anh con Ti dẫu gì cũng lớn nên ít khi khóc đòi mẹ.

Chẳng biết mà làm nghề gì, chỉ biết sau ba năm đi sớm về khuya ấy nó đã có thêm hai đứa em nữa. Công việc của nó vì thế ngày càng nhọc nhằn hơn. Nhiều đêm đứa nhỏ khát sữa cứ khóc suốt. Nó phải một mình bế đứa bé nhất đi dỗ khắp xóm.

Bà ngoại đi làm vặt nên cũng thường về trễ. Mỗi đêm về bà thường đem thức ăn thừa của nhà chủ về cho đàn cháu bất hạnh. Nó vui nhất là những bữa nhà chủ có tiệc tùng, đồ ăn bà mang về cũng nhiều hơn. Toàn những món lạ mà cả đời nó chưa thấy bao giờ!

Chiều nay nó thấy mà nó lấy cái làn đựng đồ đi làm gom vội ít quần áo. Má nói với nó-con ở nhà chăm sóc em cùng với ông bà. Má đi vài hôm má về-nó thấy má khóc. Má hôn con út và dúi cho nó đâu chừng triệu bạc rồi dặn nó "khi nào ông về đưa cho ông để mua sữa và gạo cho tụi con".

Nó linh cảm có lẽ má nó bỏ tụi nó mà đi. Mà má nó đi thật. Từ dạo ấy đêm nào nó cũng trông má về. Con út nhớ má vì còn quá nhỏ. Má nó bỏ đi khi con út chỉ mới hơn hai tháng tuổi. Thời gian chờ đợi má về cứ dài dần theo năm tháng. Ông ngoại giờ cũng già rồi, sức khỏe cũng dần suy kiệt. Ông chuyển qua chạy xe ôm bằng cái su thời thổ tả. Khách của ông cũng chỉ là những người nhập cư nghèo. Tiền bạc kiếm cũng chả là bao. Chị em nó lít nhít. Nó mười tuổi, thằng Tâm tám tuổi, con Ti năm tuổi, con Nhung hơn hai tuổi, con Út một tuổi.

Nó giờ lang thang khắp các khu vực đông người bán kẹo cùng với thằng Tâm phụ ông bà nuôi em. Đêm nào nó cũng lang thang vừa bán kẹo vừa tìm má. Nó muốn gặp má nó để hỏi vì sao má nó bỏ tụi nó mà đi? Có nhiều đêm đi qua các khu phố sang trọng, nó thấy mấy cô gái say khước có hình ảnh giống má, nó sáp lại gần ngó xem. Rồi nó thất vọng lãng đi qua con phố khác!

Đứa con gái mười tuổi nhọc nhằn kiếm sống trên phố như nó, khiến nó nhanh chóng già hơn so với cái tuổi của những đứa trẻ cùng trang lứa. Chuyện nó sợ nhất là bị mấy thằng lớn hơn nó vài tuổi mồi chày hút ma túy và bồ đà. Nó chẳng biết rồi sẽ ra sao ngày sau. Đời nó cứ trôi dạt hết ngày này sang tháng khác về đêm để mưu sinh. Nó đối diện hàng ngày với đám du côn chực mò mẫm thân xác nó, hay giựt những đồng tiền ít ỏi của nó.

Đời nó cứ trôi đi nhọc nhằn buồn bã. Rồi một ngày nó lớn lên ở cái tuổi mười sáu. Dáng thiếu nữ đã chực đầy đặn trong hình hài của nó. Việc bán kẹo mưu sinh không còn đủ để nuôi đàn em và ông bà ngoại càng lúc già yếu. Nó chợt nhớ về má nó ngày xưa, về hình ảnh các cô gái say khước bước ra từ quán bar đẹp nhưng khốn nạn. Nó chợt nhìn xuống bầu ngực thiếu nữ của mình. Chợt nhớ đám du côn thường hay tìm cách tiếp cận nó để sờ ngực.

Đêm nay một mình nó đi về khu nhà trọ kênh nước đen. Đi qua những bảng hiệu, biểu ngữ giăng đầy khắp phố. Người ta nói thành phố đang đón mừng ngày quốc khánh. Khẩu hiệu "hãy giành những gì tốt nhất cho trẻ em". Em nó còn nhỏ, chúng cần có cái ăn và mặc cho tươm tất. Ai sẽ giành những gì tốt nhất cho em nó ngoài hai bàn tay lao động của nó. Nó dốt nát, nó chẳng thể làm chuyện gì khác để kiếm nhiều tiền hơn. Nó biết tấm thân xuân thì này rồi cũng phải đổi lấy cái ăn ngày càng khốn nạn nơi đất khách quê người. Nó chẳng thể lấy chồng. Người như nó nếu có lấy được tấm chồng rồi cũng sẽ khổ sở, lại tiếp tục cho ra đời những đứa con có cùng cái nghèo nghiệt ngả như cha mẹ chúng sao?

Nó nghĩ tại sao không dùng tấm thân này như một phương tiện mưu sinh? Dẫu gì cũng còn hơn mấy thằng khốn nạn giựt dọc những đồng tiền còm của nó. Đổi một kiếp làm người nhọc nhằn như vốn có, kiếm đồng tiền bằng sự lương thiện có gì đáng nhục đâu!?

Người viết câu chuyện này dựa trên những tình tiết có thật nhưng cũng bất lực như em. Người viết cũng cầu mong em trải qua những năm tháng trẻ thơ đi qua tuổi đàn bà trong vòng tay những người giàu có nhưng đức hạnh. Người viết nghĩ thời buổi này thiếu gì những kẻ như thế. Những tay thích làm từ thiện báo chí. Những tay cơ bản đã học tập và làm theo tấm gương đạo đức HCM xuất sắc. Các đại gia thích gái trinh bỏ tiền tỉ mua giường,..sẽ gặp em trong một ngày mùa đông lạnh giá nào đó, ân ái cùng em để thỏa cái dục tính đỉnh cao của sự thành đạt. Bù đắp lại cho em ít tiền còm báo hiếu và nuôi lũ em khôn lớn. Tương lai mặc định của chúng rồi sẽ ra sao ai biết được về sau trên đoàn tàu hành trình định hướng XHCN chết tiết. Sân ga nào đoàn tàu khốn ấy đón các em về với cõi thiên đàng trong mơ!


Không có nhận xét nào: