Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Tận nhân lực cho lạc thú.

Thuở còn sống, lão cũng thường năng chùa chiền, thầy bà đồng bóng cùng với mụ vợ già. Con đàn bà vừa xấu, vừa đĩ thõa, rững mỡ dạo xế chiều. Được cái cả hai, dẫu sau cũng từng một thời đồng chí hướng đào kinh thủy lợi, sinh hoạt đình chùa, dạy bình dân học vụ, vận động đám bần nông nòng cốt của đảng sống tốt đời đẹp Đảng,...như là một chuẩn mực của tình yêu và lẽ phải, của hành trình tuân thủ đạo đức tiền nhân và sự trung thành vô đối.

Ngày ấy ánh điện nhòe nhẹt, âm mưu đồng lõa với tội đồ. Phải công nhận cái thời ăn đói, uống khát là thế mà sao cứ mỗi lần tan sinh hoạt chính trị, hai đứa cứ quấn lấy nhau như cặp rắn bờ bụi, mèo mả gà đồng. Thời của nã như là đồ vứt đi ấy. Chuyện lên giường hay nấp bờ bụi làm tình trong lén lút giống như chuyện thằng làm công tác tuyên giáo thời nay chơi đĩ đứng đường. Mà quả thật, kẻ có quyền lực và đồng tiền như thác chảy thì cái chuyện chơi đĩ rạc là của đám thợ hồ, lũ công nhân thay vì thủ dâm, bỏ ra chút tiền xương máu trong đồng lương thợ may định hướng Xã Hội chủ Nghĩa để thỏa cái bản năng tính dục nợ đời-tầng lớp, làm người chỉ quanh quẩn trong thừa mứa thị dục hơn là hành dục của đám liên minh với thượng tầng bác học đỉnh cao trí tuệ.

Quan to, chức cao làm tình trong nhung lụa, chứ nào phải lòng hạng gái ba xu bờ rào, buội chuối, góc công viên!

Mặc cái đám chuyên gia đạo đức bác học. Hắn và thị vẫn đêm ngày thậm thụt bờ suối con đê đầu làng. Hắn và nàng thỏa mãn qua đi thời đen tối của cái đói vàng mắt nhưng sống vào thủ dâm tinh thần làm thước đo của lòng nhiệt huyết !

Rồi cái bụng của thị cũng lùm lùm. Cưới vội để còn mặt mũi với tổ chức, dù sau cả hai cũng là đối tượng cảm tình viên của tổ chức.

Ngày về nhà chồng trong cơ khổ. Nàng như con nai vàng đĩ thõa của mùa hè nắng cháy lá xuân. Mỗi hình ảnh nàng trong căn phòng vắng là hình ảnh tính dục tràn đầy. Bàn thờ tổ tiên hy sinh vì lửa đạn vô tình cũng khiến hắn như điên dại.

Ngày giỗ bố hắn chết vì lý tưởng, nhìn mông con vợ chổng ngược mà tâm hắn đen tối kỳ lạ. Ngặt nỗi đám chỉnh huấn đạo đức đang làm tình tư tưởng, thì thầm với nén hương nghi ngút khói, cấm ngặt kẻ loạn dâm trong chợ tình...sầu li biệt.

Ngày ấy rồi trôi qua. Lão thành đạt với con đường chính trị hiểu biết nịnh bợ xu thời. Chẳng mấy chốc sự nghiệp đời lão tăng tốc như diều gặp gió. Ai gặp lão, cũng nhắc nhỡ con cháu như là một điển hình thành đạt và lòng tận trung mẫn cán.

Lão nham nhở đám đàn bà bẩn thỉu và nghèo khó. Con gái của các mụ ấy trở thành của giải trí cho đám quan hèn và thích mơ mộng.

Quả thật sự đốn ngã đám con gái nghèo trở thành một chuẩn mực của đám cặc dài, dái to, và cộng với bóp dầy. Con gái hàng bia, đám tu sĩ nhà thờ gươm giáo kháo nhau cái sự phóng khoáng của đồng tiền và tính dâm đãng của sự vô liêm. Bàn thờ tổ quốc nơi thờ phụng lũ chuột chết vì thuốc độc trở thành nơi luận bàn chuyện đụ đéo của đám mèo hoang!

Một ngày buồn trong mưa, lão lang thang vào ngục tối dục tình. Nơi lũ đàn bà nghèo hèn sống lỡ thời và buồn bã trong số phận. Lão quen và mê nàng.

Người ta nói đàn bà chưa một lần thõa mãn chuyện gối chăn bao giờ cũng đẹp như một bông hoa nở dưới ánh mặt trời!?

Người ta cũng nói rằng đàn bà đau khổ vì xã hội thiếu nhân bản cũng đẹp chết người như người đàn bà chưa biết yêu. Lão biết người đàn bà thứ hai. Lão như thằng chết đuối vì ám ảnh tình dục trà dư tửu hậu. Nàng đã một lần dang dỡ vì thằng chồng nhà quê đỗ đốn vì rượu chè, bài bạc. Chồng nàng là sản phẩm của xã hội bất bình đẳng tận cùng này.

Hắn sinh ra ở đồng ruộng, lớn lên với ruộng đồng. Cha mẹ hắn cả đời cày cục, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Cái nghèo truyền kiếp chốn thôn quê ngày nào vẫn còn hiện hữu mãi trong cuộc đời hắn. Học hành dang dỡ bởi trường chả ra trường, lớp chả ra lớp. Rồi nó bỏ học, theo đám bạn bè lêu lỏng ăn chơi, phá làng phá xóm, trộm vặt trong làng kiếm tiền mua rượu giải sầu.

Hắn lớn lên, thành anh nông dân. Sớm mai mặt trời nóng lưng hắn mới vác cuốc ra đồng, uể oải cày cuốc với ông bà già nghèo khó. Kiếm dăm hạt lúa về phơi phóng, bán cho đám xuất khẩu. Những tưởng hạt gạo vươn xa đời nó và ba mẹ nó sẽ khấm khá hơn mà kỳ thực chẳng đổi thay tí gì!

Cái nghèo truyền kiếp cứ vận hành vào gã. Rồi cũng cưới được con vợ cùng xóm, cũng nghèo mạt rệp như nhà nó nhưng được có cái đẹp thuần phát.

Con vợ làm lụng vất vả còn thằng chồng chỉ biết lấy chuyện nhậu luận anh hùng. Nhậu riết rồi thành bịnh. Cái bệnh xơ gan cổ trướng nhanh chóng hóa kiếp hắn ra ma. Để lại con vợ xuân thì và đứa con gái bé bỏng.

Sau khi thằng chồng chết, con vợ bỏ quê lên thành học nghề làm tóc, làm nail. Để lại đứa con gái cho bà ngoại chăm. Đàn bà chốn làm đẹp nhanh chóng lột xác. Từ con Lượm nhà quê ngày nào giờ mặn mà hơn, đôi vú đàn bà một con mới đầy đặn đỏng đảnh kiêu sa, mời gọi trong con mắt của mấy thằng đạo đức giả. Vẻ đẹp quyến rũ chết người của Lượm-Dung mới xao xuyến nhường nào.

Lão nghĩ sự thành đạt chính trị kiếm cơm phải song hành cùng việc chinh phục đàn bà để làm thành tích luận bàn chuyện đại sự. Lão quen biết Dung trong một lần đi gội đầu làm móng. Lão mê em như điếu đỗ. Em một đời dỡ dang được lão-chàng say đắm còn gì sướng hơn. Vừa được bảo kê tiền bạc. Vừa có chỗ dựa lý tưởng chỉ ngặt nỗi con vợ hà đông của lão nếu lộ hàng.

Lão đi về nơi chốn địa đàng đều đặn như những giờ huấn thị đạo đức. Mỗi lần bên nàng, lão như sống lại cái thời làm thủy lợi lao dộng XHCN thời xa. Lão ảo tưởng lạc thú tình dục, sự đầy đặn nghiệt ngã xuân thì trong người đàn bà nàng giúp gã sống dậy sức mạnh quyền lực chiếm hữu mà bấy lâu nay gã đã mất hoàn toàn trong tay kẻ chăn dắt linh hồn lão.

Tuy có điều khác, hùng hục là thế nhưng cơm cháo chả là bao. Chỉ tội Dung-búp bê tình dục cho gã dầy vò trong tuyệt vọng.

Hôm nay, tiệc tàn trong hơi men chếnh choáng. Lão về qua ngõ nhà nàng- người đàn bà của thân phận thượng tầng kiến trúc tư tưởng nhưng nghèo hèn, gặp hạ tầng nền móng của cải nhưng vô tâm.

Ngộ nhận gặp nhau. Rủi thay sức chịu đựng của thượng tầng khiến cái hạ tầng chết giấc thành ma!

Ngày đưa lão về với cõi vĩnh hằng của bia miệng. Người ta thấy cái nhìn của lão nơi đầu quan tài dường như còn tiếc nuối vì chưa hưởng thụ hết một đời Bành Tổ!

Điếu văn tang lễ tiễn lão về chốn nghìn trùng xa cách, vẫn còn nghe vang vang sự ca ngợi công lao và cống hiến hết cả đời của lão-một linh hồn thuần khiết ngu muội nhưng cần thiết của đám tham lam quyền lực.

Chỉ tội cho cô Lượm. Ngày lão chết mỗi ngày vài ba bận hầu tra.
Đàn bà hồng nhan bạc phận. Thằng chồng chết vì đổ đốn. Gã tình nhân quan lớn chết vì tận nhân lực cho lạc thú. Con thuyền tình của nàng rồi lại vật vờ không bến đỗ, nó cứ mãi trôi theo dòng đời cùng số phận nổi trôi của quê hương nàng!

2 nhận xét:

Unknown nói...

Lão NN khỏe không? Lâu rùi mới thấy.... sủi tăm vậy chớ?

Unknown nói...

Máy bay không người lái của... bọn Khựa đó...! Chớ có hoảng?