Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Nội ơi, con dê chết rồi!

August 31, 2013 at 4:19pm

Nó vốn là thằng bé ngoan. Cả gia đình nó từ ông ngoại, bà ngoại, ông nội bà nội, cô dì chú bác, rồi ba má nó ai cũng lấy nghệp võ làm cần câu cơm. Quả thật chưa có thời nào nghiệp võ lại là nghề kiếm cơm ổn định và an nhàn nhất. Người theo nghiệp võ thời nay chẳng cần tài năng hay học thức chi nhiều, chỉ cần vài tiêu chí vặt như phải tuyệt đối trung thành, và chơi bẩn là ok tắp lự!


Ngày nó ra đời, ai cũng kỳ vọng nó rồi sẽ nối nghiệp võ dòng họ nhà nó. Ngày làm lễ thôi nôi nó. Gia tộc nó thật là đông đủ xum vầy. Ai ai cũng nói cười vui vẻ. Ba nó mặc đồ võ phục. Má nó cũng vận đồ võ phụ. Cả họ nhà nó từ đầu sàn đến cuối chiếu tuyền một màu xanh vàng thật thích mắt. Riêng nó còn nằm đưa nôi nên ông nội nó bảo thôi thì cứ để hắn mặc sao cũng được, cho có tính dân chủ. Kẻo trong họ nhà ta lại bảo cùng là võ cả nhưng lại nhất bên trọng, nhất bên khinh. Mặc cho tía má nó đã lỡ mua bộ đồ võ màu vàng bán ngoài đường có dây thắt lưng và bao hàng nóng của con nít. Đằng nào nghiệp võ cùng kiêu như nhau, cùng chung một tổ, một thầy mà vái lại thờ phụng, thủy chung.


Mâm đồ cúng thôi nôi của nó cũng phải đại diện cho cái nghiệp dĩ nhà binh. Ông nội nó bày khẩu súng nhựa, vài quả lựu, cục đất, cái roi da,...Khi má nó ẵm nó gần cái mâm để bóc đồ dự đóan tương lai. Nó khua tới khua lui một hồi khoắn cái roi. Ông nội nó vui lắm. Bảo thằng này lớn lên sẽ học về quyền cước, múa roi là phải biết. Xong cái dự đoán tương lai vàng của nó. Cả gia tộc họ :"Trung Còn" nghiệp võ nhà nó chuyển sang tiệc đánh chén ca hát ầm ĩ. Nhạc con nhà võ hát chỉ toàn là mấy bài hùng dũng, hừng hực, bừng bừng khí thế. Nghĩ cũng lạ, mỗi lần chén chú chén anh, cứ cái nhạc ni mà rống, sao hay phết. Vừa có khí thế, vừa được cái giã rượu bia.


Năm tháng vùn vụt trôi. Nó nay đã phỗng phao tướng tá của "dê cỏn buồn sừng húc dậu thưa". Vốn con nhà võ nên đường học vấn cứ tắc tị. Gia tộc nhà nó chả ai lấy làm buồn nếu không nói có khi vui là khác. Trầy trật rồi cũng có cái tú tài. Nhờ vốn quen biết rộng. Ông nội đặc cách một phát, nó làm lính biên thùy. Ngày vào nghiệp binh võ. Nó được học quyền cước, múa roi. Ông nội và ba má nó vui lắm. Ngẫm cái vụ cúng thôi nôi dự đoán tương lai của dân tộc "Việt" thật là đáng tự hào.


Sáng sáng tay đồn trưởng đồn biên ải số chín phát cho cây roi tập đi quyền với lũ dê. Thằng nó vốn mê roi, đá chó đánh mèo chuyên nghiệp hồi còn ở nhà. Mỗi khi có giỗ chạp, ma chay cưới hỏi chi cũng xung phong làm cái vụ bắt chó trấn nước, cắt cổ lấy tiết nên nhanh chóng thành thạo đáo để.


Lũ dê đực vốn có tính dâm đãng nổi tiếng nhưng gặp nó cũng phải nể. Thay vì sáng sáng chúng đứng cửa chuồng chờ con cái nào động dục để làm tình thì lấm la lấm lét nhìn cây roi tre lăm lăm chợt vun vút vào mông nên khi vừa lao ra khỏi chuồng bọn chúng cứ thế ào ào chạy biến vào bìa rừng gặm cỏ chờ cơ hội ra tay.


Ngày trước khi còn đánh Tây đuổi Mỹ. Ông nội và dòng họ nó có nhiều việc để làm. Nay thì đất nước, đâu đâu cũng thái bình, thịnh trị cả. Nghề võ học là chỉ để bảo vệ võ đường, kiếm cơm hơn là ra tay độ thế giúp đời, cứu người yếu thế. Nên thời nay người như nó làm chăn dê hay nuôi heo, chăn bò cũng là thường tình. Thậm chí người ta còn thấy ngay cổng các võ đường còn có khẩu hiệu "chiến đấu tốt-chăn nuôi giỏi"


Hồi đầu mới nhận cây roi và đàn dê tập quyền nó cũng tự ái lắm. Nó bảo cháu vốn dòng dõi con nhà võ. Vào đây sao bác bảo cháu đi chăn dê. Việc này chỉ đơn thuần là chăn dê không hơn không kém, có liên quan gì học võ đi quyền đâu?


Nghe nó nói lão mới từ tốn mà bảo ban nó:


-Việc của chúng ta là làm bất cứ điều gì cấp trên giao việc. Cháu đây là chỗ thân tình nên bác mới giao nhiệm vụ to tác. Việc chăn dắt cầm thú là bước khởi đầu cho cháu làm nghề chăn cừu. Dê cũng là bà con với cừu. Làm quen với lũ dê cháu sẽ quen làm việc với lũ cừu về sau.


Ngày ngày nó luyện quyền cước với con dê đực đầu đàn-con có tính cường dâm sư phụ và hống hách nhất bày. Cứ mỗi lần mở cửa chuồng là gã cứ nhảy sổ vào đám dê đàn bà mà nhảy nhót từa lưa khiến cho đàn dê cứ loạn xị ngậu cả lên. Nó vừa vun roi múa cước, vừa phải ổn định đám dê con la hét ầm ĩ.



Chẳng mấy chốc mà tay nghề đi quyền của nó trở thành bất hủ. Nó được trưởng đồn tin cậy lắm. Đi đâu cũng được cho ngồi mâm trên, cùng uống rượu với các bậc cha chú. Từ đó tính kiêu căng trong con người nó càng lúc lớn dần. Hôm nào dẫn đàn dê đi ăn, gặp phải ai đuổi đàn dê của nó vì quậy phá vườn của đám thảo dân là nó chửi bới la hét um xùm. Dân riết rồi thấy nó ai cũng sợ. Được thể đàn dê của nó cứ hống hách hiên ngang làng trên xóm dưới, muốn ăn đâu là ăn, muốn đi đường nào, nằm đâu cũng chẳng ai dám ho he.


Mỗi lần nó lùa đàn dê đi trên đường bao nhiêu là xe pháo nối đuôi chờ đàn dê thổ tả của nó đi qua. Chẳng thằng ngu nào dám bấm còi hay cố tình vượt lên để qua mặt đàn dê của nó.


Ngày nọ, nó đi vào làng uống rượu, chọc gái. Nó mãi vui chơi quên mất giờ lùa đàn dê về chuồng để báo công luyện quân. Khi sực tỉnh, nó chạy vội vào bìa rừng quất vào mông con dê đực đầu đàn, hò hét. Khi lũ dê vừa xuất hiện trên đường, có chiếc xe tải của một thằng ngu không phải dân trong đồn xứ chay qua. Rủi cho nó đã phanh không kịp, cán nhằm ngay chết tươi con đực đầu đàn suýt lật xe.


Nhìn thấy con dê đực nằm chết gí dưới bành xe. Nó gào lên! Sao mày dám thằng tài xế kia? Mày có biết mày đã làm gì không? Vừa nói, nó vừa lao đến tên tài xế hãy còn run rẫy vì suýt mất mạng, thộp cổ hắn và lục giấy tờ. rồi nó bảo tay tài phải đền bù cho cái tội cán chết con dê giá ba triệu. Mặc cho thằng tài xế thanh minh thanh nga, năn nỉ, rằng dê đi trên đường là phạm luật. Nhưng nó bảo luật ở đây là của tao. Mày biết tao là ai không? Thằng tài xế nghèo đi chạy thuê lấy tiền chó đâu mà đền nên đành ngậm ngùi để nó giử giấy tờ xe và hẹn khi có tiền sẽ đem lên chuôc lại.


Tên tài đi rồi nó mừng húm, chắc mẫm chiều nay sẽ có bữa nhậu thịt dê say bí tỉ.


Sau khi ổn định đàn dê trog chuồng nó qua phòng đồn trưởng báo cáo cớ sự. Tay đồn trưởng khen hắn xử lý có nghề của con nhà võ, bèn sai lính bếp thịt con dê khao nó. Trong tiệc nhậu đồng chí đồn trưởng tuyên dương nó trước toàn đồn và cho hai ngày phép về thăm nhà!


Vừa về nhà gặp ông nội đang lau mấy tấm huân chương chiến công, nó hét lớn! Ông nội ơi! con dê chết rồi!


Không có nhận xét nào: